Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1723: Phiền não của hạnh phúc (2)

Lúc người khác thăng chức, nói một tiếng chúc mừng, đây là chuyện thường tình.
Hiện tại.
Lão Trương sắp lên trời.
Theo lý.
Dường như bạn cũng phải vui mừng thay cho anh ấy.
- Grào!
Sự giãy dụa của Giải Trãi, bắt đầu càng ngày càng kịch liệt, dây xích bắt đầu không ngừng phát ra tiếng va chạm chói tai, phảng phất như thể có thể đứt gãy bất kì lúc nào, ngay cả tảng đá màu đen dùng để buộc sợi dây xích đó, trong lúc mơ hồ cũng có dáng vẻ như sắp tan vỡ.
Đây là nếu không khống chế được.
...
Lão đạo kiễng mũi chân, lén lén lút lút kéo ra một khoảng cách.
Thành thật mà nói, ông ta vốn định cứ thế mà đi thẳng, nguyên nhân không đi, cũng không phải là bởi vì ông ta có bao nhiêu nghĩa khí mà nói, đơn thuần là bởi vì, vị Bồ tát đã bị thương nghiêm trọng kia, vẫn còn đang nhìn ông ta chằm chằm.
Rời khỏi Châu Trạch, tự mình chạy trước, lão đạo không hề có gánh nặng trong lòng gì đó, dù sao thì ông ta cũng không thể ra tay được, ở lại đây, ngoại trừ biểu hiện ra chút nghĩa khí sau đó cùng nhau xong đời ra, thì cũng không còn tác dụng gì khác nữa.
Đều là những dày dặn kinh nghiệm rồi, đương nhiên sẽ không bị trói buộc bởi những giá trị quan thông thường nữa.
Nhưng hiện tại lão đạo thật sự còn có chút sợ vị Bồ tát kia, có câu nói, ngang tàng sợ lỗ mãng, lỗ mạng sợ liều mạng.
Mặc dù Bồ tát đã bị thương nặng, nhưng lão đạo vẫn thật sự lo lắng đối phương sẽ trực tiếp làm một chiêu “kim hầu giương gậy kim cô”, trực tiếp đấu với cái mạng già của ông ta.
Nhìn Doanh câu và Giải Trãi ở bên kia, dường như bọn họ đều đã đồng thời rơi vào trạng thái tạm dừng.
Đoán chừng cục diện vẫn còn chưa nát đến mức độ tồi tệ nhất, lão đạo cũng dứt khoát chờ ở bên cạnh, tiếp tục chờ xem.
- Bồ tát...
Đế Thính một mực thủ hộ ở bên cạnh của Bồ tát, nó không đi khuyên nhủ Bồ tát rời đi, theo lý thuyết, thông thường trong tình huống như thế này, lão đại ngại mặt mũi không thể nói rút lui được, thì phải để cho đàn em thủ hạ giúp đỡ cho một bậc thang.
Tương tự như những vị tướng dẫn quân bị thất bại vào thời cổ đại, lúc binh bại, cũng phải bày ra dáng vẻ muốn xông lên liều chết, mà các thủ hạ thân cận cũng sẽ rất phối hợp mà đánh cho lão đại ngất xỉu hoặc là trói lại, cưỡng chế kéo đi chạy trốn.
Lão đại còn phải không ngừng mắng to: Các ngươi muốn tạo phản sao, thả ta ra, ta không đi!
Trên thực tế nói bóng gió chính là: Tôi đệt cả nhà các người, chưa được ăn cơm nó sao, chạy nhanh lên một chút đi chứ!
Với Bồ tát mà nói, rời đi, cũng coi như là đã tuyên bố thất bại, thanh Hiên Viên kiếm kia, có lẽ vài ngày nữa là sẽ tới.
Có đi hay không, đều không khác biệt gì cả.
Tay của Bồ tát.
Đặt ở trên mặt nạ trên mặt mình.
- Bồ tát...
Trong lòng Đế Thính bỗng nhiên hốt hoảng.
Trước đó, khi vừa mới hoàn dương, ở trên giường, Đế Thính đã từng nói với Bồ tát, Bồ tát cũng rất cao.
Đây không phải là lời bợ đỡ, lại càng không phải lời nịnh nọt đơn thuần, bởi vì Bồ tát thực sự rất cao.
Nhưng đúng như Bồ Tát nói, ông ta chỉ có thể cao hơn một tầng.
- Không còn lựa chọn khác nữa rồi. - Bồ Tát mở miệng nói:
- Vậy cũng không cần chọn.
Thế nhưng, cũng đúng vào lúc này.
Từ nơi khe nứt của tiểu thế giới Tu Di – nơi đang từng bước từng bước tan vỡ, một toàn Vương tọa bạch cốt giáng xuống.
- Ầm!
Vương tọa bạch cốt trực tiếp rơi vào sau lưng Châu Trạch.
Trong mắt lão đạo lộ ra vẻ suy tư, mọi người đều là người chơi cao cấp, nhưng lúc này, ông ta thực sự không đoán được rốt cuộc Doanh câu đang muốn làm gì.
Phía bên Bồ tát, sau khi nhìn thấy Vương tọa bạch cốt, bàn tay vốn đã đặt ở trên mặt nạ, lại dừng lại.
...
- Ầm!
Tiếng động giống như tiếng nổ, tương tự cũng xuất hiện ở trong thế giới ý thức tinh thần của Giải Trãi.
Lão Trương ngẩng đầu lên, dang rộng hai cánh tay ra, bày ra một động tác đón chào, đồng thời mở miệng cười nói:
- Ông chủ, nó tới rồi.
Hư ảnh của Vương tọa bạch cốt, vừa phóng tới, lập tức đáp xuống ở bên cạnh tảng đá màu đen.
Vương tọa màu trắng, tản ra khí tức cổ xưa.
- Ông chủ, nó tới rồi, chúng ta có biện pháp rồi, có biện pháp rồi, vấn đề có thể được giải quyết rồi!
Lão Trương đang vui vẻ, bởi vì anh ấy nhìn thấy hy vọng đột phá tình thế, so với đủ những chuyện khác, điều lão Trương mong muốn nhất trong hiện tại, vẫn là hy vọng có thể giúp Châu Trạch và lão đạo thoát khỏi cục diện nguy khốn.
Châu Trạch đứng dậy, đi tới trước mặt Vương tọa bạch cốt.
Anh không có phấn khích giống như lão Trương.
Mà lại lắc đầu nói:
- Không, vấn đề cũ đã được giải quyết, vấn đề mới cũng tới rồi.
- Còn có vấn đề gì, ông chủ? - Lão Trương không hiểu lắm.
Châu Trạch đưa tay chỉ vào tòa Vương tọa to lớn này.
Hít sâu một hơi.
Nói:
- Nơi này nhiều xương như vậy, anh biết làm sao tìm được cái sừng đó không?

Xã hội hiện tại, tất cả mọi thứ đều đang phát triển một cách nhanh chóng, khắp mọi phương diện cũng đều đang tiến bộ một cách chóng mặt.
Trên bia một cũng có thể đặt mã QR rồi, để sau khi bái tế xong, thế hệ trẻ nhất – những người không có ấn tượng với bậc trưởng bối của mình, có thể lấy điện thoại di động ra quét mã QR một phen xem thử lúc sinh thời của thế hệ đi trước của mình một phen.
Thậm chí, nếu như bạn cảm thấy bái tế thực sự là quá nhàm chán, còn có thể cầm điện thoại di động đi khắp nơi quét mã QR, để chào hỏi một phen, lăn lộn quen mặt một chút với những người hàng xóm của thế hệ đi trước nhà mình.
Nhưng thời đại của Doanh câu, cũng không có thứ như vậy, cũng sẽ không chú trọng việc phân loại rác thải gì đó.
Đoán chừng Doanh câu chính là kiểu ăn xong rồi thì ném xương ngay, chồng chất lung tung ở bên đó.
Lúc buồn chán lại đạp qua một cước, đạp đến thành một cái ghế.
Cũng không có ai đặc biệt cầm một quyển sổ tay ghi chép lại một phen, vào năm nào ngày nào tháng nào, Doanh câu đã ăn con nào đó ném xương ở đâu, xương cốt dài bao nhiêu lớn bao nhiêu trạng thái xương cốt như thế nào…
Phải biết là, hoàng đế cổ đại, mỗi lần lâm hạnh quý nhân hoặc là những cung nữ ở bên cạnh, còn đều sẽ có thái giám kề bên ghi chép mỗi năm nào tháng nào ngày nào Ngô hoàng lâm hạnh người nào đó trong một khoảng thời gian hai phút vân vân…
Bạn cần đăng nhập để bình luận