Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1068: Hồ mị (2)

Nhưng làm cho cô ấy có chút cau mày chính là.
Chai Coca bị cô ấy nắm trong tay này.
Lại càng ngày càng nóng rồi.
Chuyện này làm cho Oanh Oanh có chút không hài lòng, bởi vì nếu như vậy, đợi xuân sang hè tới, trong phòng ngủ của mình lại phải lắp máy điều hòa rồi.
Trước mặt.
Bỗng nhiên lại truyền tới âm thanh của xe gắn máy.
Là hai chiếc xe gắn máy.
Đang chạy ngược chiều với tốc độ như gió lốc.
Vốn dĩ, đối với loại hành vi không văn minh này, thông thường ông chủ Châu cũng sẽ chỉ nhìn một chút, cũng không cảm thấy có chuyện gì.
Nhưng lần này.
Anh lại nhíu mày một cái.
Sau khi hai chiếc xe gắn máy gào thét vượt qua bên cạnh anh.
Châu Trạch xoay người.
Ngón tay chỉ về bên đó.
Nói với người hầu gái đang đi ở sau lưng mình:
- Đập!
Oanh Oanh hiểu ý.
Xoay người.
Cánh tay hất một cái.
Nửa chai Coca vẽ ra một đường vòng cung duyên dáng ở trên không trung, đồng thời mang theo sức mạnh cực kì to lớn, đập trúng một chiếc xe gắn máy, chiếc xe gắn máy này trực tiếp ngã xuống, đồng thời đụng phải tiểu đồng bọn đang cùng đua xe với mình.
- Ầm! Ầm!
Người điều khiến xe gắn máy ngã xuống, lăn lộn trên đất, kêu thảm.
Chiếc xe gắn máy của bọn họ văng đi xa hơn, dù là nằm trên đất, bánh xe vẫn còn đang tiếp tục chuyển động.
- Không có đạo đức.
Châu Trạch thì thầm một tiếng.
Hồn nhiên không cảm giác được việc bản thân chỉ huy nữ hầu gái nhà mình ném rác lung tung ở nơi công cộng dường như cũng không phải biểu hiện của hành động có phẩm chất gì đó.
Đưa tay xoa xoa mi tâm.
Châu Trạch nói với Oanh Oanh:
- Đón xe đi, đến sân bay.
- Được, ông chủ.
Đại khái nửa phút, một chiếc Audi màu đen đã lái tới, tốc độ nhanh chóng, khó có thể tưởng tượng được.
Tài xế hạ cửa xe xuống, cười nói:
- Là số đuôi 3571 đúng không?
- Đúng thế.
Oanh Oanh tiến lên, mở cửa xe ra, đứng ở bên cạnh, đợi cho Châu Trạch khom lưng ngồi vào trong xe xong, Oanh Oanh mới ngồi vào cùng.
- Ha, cũng là may mắn, vừa đưa một vị khách xuống xe ở khúc quanh ở phía trước xong, đơn hàng này liền tới.
Ánh mắt tài xế không ngừng thông qua gương chiếu hậu mà nhìn Oanh Oanh ở phía sau.
Cũng may lúc này ông chủ Châu đang nhắm hai mắt, không chú ý tới một màn này, nếu không dựa vào tính khí đang không quá tốt như lúc này, vị tài xế này thật sự có chút nguy hiểm.
- Ông chủ, cái xe này có mùi.
Oanh Oanh mở miệng nói.
- Có mùi? Không thể nào nha, ban ngày tôi mới rửa xe xong, người đẹp à, lời nói thế nhưng không thể nói lung tung được.
Tài xế lo lắng Oanh Oanh lấy cái cớ này cho mình đánh giá không tốt cho mình.
- Ông chủ, là mùi của hồ ly!
Oanh Oanh hơi nghi hoặc một chút mà nhìn Châu Trạch, tiếp tục nói:
- Hình như là hồ ly tinh kia, cô ta cũng tới rồi.
- Hồ ly tinh? Sao vậy, các người quen biết à? Cái người mà tôi vừa thả xuống kia, ha ha, đừng nói, thật sự rất đẹp nha!
Châu Trạch mở cửa bên cạnh ra, xuống xe.
Oanh Oanh cũng xuống xe theo.
Anh nhớ trước đó Bạch Hồ đã từng nhắc tới với mình, thật giống như cô ta cũng muốn đi theo đến Tứ Xuyên, nhưng bị anh cự tuyệt, sau đó còn từng đề cập với luật sư An, cũng bị cự tuyệt.
Cho tới nay, Bạch Hồ cũng không tính là người của tiệm sách.
Sở dĩ vẫn luôn để cho cô ta không ngừng xuất hiện, tới tới lui lui trong tiệm sách.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Cô ta rất đẹp.
Nhưng bây giờ.
Vào lúc này.
Trùng hợp đụng phải dấu vết xuất hiện của cô ta.
Chuyện này làm cho trong lòng Châu Trạch có chút không thoải mái.
Theo bản năng, Châu Trạch cảm giác, chuyện đổi mặt lần này, rất có thể có quan hệ với cô ta.
Nhưng cô ta – một đại yêu của vùng đông bắc, chạy đến Dung Thành hô phong hoán vũ làm gì?
Cô ta không phải loại hồ ly không biết chừng mực đó.
- Này, có đi hay không đây, có đi hay không vậy, tôi nói này!
Tài xế ở trong xe gọi.
Châu Trạch không để ý đến anh ta, mà cầm điện thoại di động lên, gọi đến điện thoại của luật sư An.
- Thật xin lỗi, số điện thoại ngài gọi đang bận, vui lòng gọi lại sau.
Ừm.
Đang nói chuyện điện thoại sao?
...
- Điện thoại của ông chủ đang bận, tôi đổi qua gọi điện cho Oanh Oanh.
Luật sư An gọi đến điện thoại di động của Oanh Oanh, rất nhanh thì bên kia đã bắt máy, sau đó, lại xuất hiện giọng nói của ông chủ.
- Alo, các người ở đâu vậy?
- Chúng tôi đang ở khách sạn mà lúc trước đã gửi định vị nha, nghe kịch Tứ Xuyên nguyên một đêm, ha ha, ông chủ, tôi đây đã có một phát hiện, ở đây có thứ đang quấy phá.
- Tôi đây sao có thể nhẫn được nha.
- Ban ngày ban mặt càn khôn sáng chói, làm sao cho phép những thứ xấu xa kia tiến về phía trước được?
- Cho nên tôi lập tức dựa vào những lời bình thường mà ông chủ anh đã đích thân dạy dỗ chúng tôi, căn cứ vào những điều mà ngày thường ông chủ anh đã ân cần hướng dẫn chúng tôi.
- Tôi ra tay, ngăn chặn nó lại.
- Sau đó, tôi phát hiện một chuyện rất thú vị.
- Không làm cho mọi người hồi hộp nữa.
- Ừm, tôi đang cầm một tấm mặt nạ da người, tôi cũng không biết được đây là thật hay giả, nhưng tấm da mặt này, sau khi bị tôi rửa sạch sẽ, phát hiện dáng vẻ có chút giống với con hồ ly trong tiệm sách của chúng ta.
Châu Trạch ở bên đầu bên kia của điện thoại trầm mặc.
Ngay từ đầu anh không nghĩ tới việc luật sư An cũng trải qua chuyện đổi mặt này.
Chẳng qua là.
Hai chuyện gộp lại như vậy.
Nếu là trùng hợp.
Là không thể nào.
- Cô ta đến Dung Thành rồi. - Châu Trạch nói.
- Phải không, lúc trước cô ta đã nói với tôi là muốn đến, không nghĩ tới lại lén lút tới.
- Lão An.
- Sao, ông chủ?
- Lúc bình thường, có phải là tôi đã khoan dung quá rồi hay không?
- Ông chủ ngài luôn luôn giúp mọi người làm điều tốt, lòng dạ từ bi, thật ra thì tôi vẫn luôn rất muốn nhắc nhở ngài, làm người không nên lương thiện lại còn rộng lượng như vậy.
- Một mặt là dễ dàng thua thiệt, một mặt khác là sẽ làm cho vài người không biết quý trọng.
- Cho nên, có một vài súc sinh, đã có thể tùy tùy tiện tiện không hiểu quy tắc.
Con mèo Garfield đang nằm ở trên giường, giác quan nhạy bén, sau khi nghe được âm thanh ở trong điện thoại, lúc này thân thể rụt lại một cái, hiển nhiên, nó biết rõ bản thân cũng nằm trong hàng ngũ súc sinh không hiểu quy tắc.
- Ông chủ, ngài lên tiếng đi.
- Tìm ra cô ta cho tôi, để tôi bắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận