Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1573: Quỳ xuống (2)

Buổi sáng hôm sau, khi tỉnh lại, Châu Trạch phải nằm ở trên giường thêm mười lăm phút mới có thể khiến cho âm thanh “đinh đinh đông” vẫn luôn lẩn quẩn trong đầu mình biến mất.
Thở dài.
Ngồi dậy.
Oanh Oanh thấy Châu Trạch đã dậy thì cô ấy cũng đứng dậy khỏi giường, lấy ra quần áo mà hôm nay Châu Trạch sẽ mặc – đã được chuẩn bị xong từ hôm qua.
Nói chung, chuyện đầu tiên ông chủ nhà mình làm sau khi tỉnh dậy vào buổi sáng chính là tắm gội.
- Hôm nay không tắm, cũng không đi xuống ăn sáng, em đi xuống nói một tiếng đi, ngoài ra, pha cho tôi một ly cà phê mang lên đây.
- Được, ông chủ.
Oanh Oanh nghe lời xuống lầu pha cà phê.
Châu Trạch từ trên giường đi xuống, đi tới bên cửa sổ, đẩy mở cửa sổ.
Hình như là sau nửa đêm trời mưa, đến bây giờ cũng vẫn chưa hoàn toàn dứt hẳn, ngay cả bầu không khí này, cũng ẩm ướt như vậy.
Lặng lẽ châm điếu thuốc.
Châu Trạch nói ở trong lòng:
- Này, tôi nằm mơ thấy điều gì, anh có thể biết được hay không?
- Không... thể...
- Xem ra tôi vẫn còn có thể có chút riêng tư của mình.
- Không... có… hứng… thú…
- Bây giờ tôi đang rất phiền, cảm thấy đầu óc cũng sắp nổ tới nơi rồi, hai lần rồi, tôi thật sự có chút chịu không nổi.
- Một chút… tiếng… động… mà cũng… già… mồm…
- ... - Châu Trạch.
Anh còn dám nói là không biết được giấc mơ của tôi!
- Ông chủ, cà phê tới.
Oanh Oanh đưa cà phê tới, cắt đứt đoạn đối thoại của Châu Trạch cùng Doanh câu.
Uống hai ngụm cà phê, đầu thuốc lá đặt ở trong cái gạt tàn thuốc.
Nếu như Doanh câu đã dùng loại giọng điệu cực kì bình thản như vậy để nói chuyện này, điều đó có nghĩa là chắc hẳn giấc mơ này của anh sẽ không có vấn đề gì.
Mà anh cũng không phải là chân mệnh thiên tử gì đó, ông chủ Châu cũng không tin thiên nhân cảm ứng* gì đó.
(*một học thuyết của Đổng Trọng Thư thời Hán, nói lên mối quan hệ giữa trời và người theo quan điểm thần bí. Cho rằng trời và người nên tương thông với nhau, trời có thể can thiệp vào việc người, hành vi của con người có thể cảm ứng được với trời.)
Chẳng qua là giấc mộng này, thực sự rất đáng ghét.
Thật ra thì, có một điểm mà quả thật là Doanh câu không nói ra, ông chủ Châu cũng không nghĩ tới, một ông chủ Châu mà bên trong cơ thể có Doanh câu đang ở, lại còn có một tòa Thái Sơn ở bên trong, thật ra thì thực sự được tính là một người trong “vòng tròn” đặc thù rồi.
Mà người trong cái “vòng tròn” này, có thể cảm ứng được thứ gì đó từ nơi xa thẳm, thật ra thì cũng rất bình thường.
Cũng không biết là do Doanh câu lười giải thích, hay thật sự cố ý không nói đây.
Châu Trạch bưng ly cà phê đi xuống lầu.
Bữa sáng ở bên dưới vừa mới kết thúc.
- Lão Châu, tôi làm một chén mì vằn thắn cho anh nhé?
- Được rồi, không ăn, tối hôm qua nghỉ ngơi không được tốt, không thấy ngon miệng.
Nghe được câu này, Hứa Thanh Lãng theo phản ứng bản năng trượt chân một phen, cười nói:
- Thì ra là như vậy, cuối cùng cũng có thể bắt đầu rồi sao?
- Sao?
Châu Trạch không hiểu.
- An Bất Khởi nói. - Hứa Thanh Lãng lắc đầu một cái, thu dọn chén đũa vào phòng bếp.
Khiến Châu Trạch có chút bất ngờ là, trên ghế sô pha của tiệm sách có ba đứa bé con đang ngồi.
Khánh.
Còn có hai người đồng nghiệp của Khánh.
Hình như là tên là lương hữu bất tề* gì đó.
(1 câu thành ngữ, có nghĩa là tốt xấu lẫn lộn)
Mà khi Châu Trạch đi xuống.
Khánh cùng với Lương và Hữu đồng loạt đứng dậy.
Bọn họ không quỳ xuống, nhưng vẫn khom lưng hành lễ.
Châu Trạch đáp lại một chút, ngồi xuống ở trên ghế sô pha ở đối diện bọn họ, ánh mắt, tập trung rơi vào trên người của Khánh.
Trong cơ thể Khánh, hẳn là còn đang phong ấn ông già bóng đen kia, đây là đợt phân bón tiếp theo mà Châu Trạch đã đặt hàng trước.
Ba người người này vẫn còn đang giữ chút giá, ông chủ Châu có thể hiểu được, dù sao thì thân phận của ba người này cũng khác biệt.
Đúng lúc này.
Lão đạo vác theo cây chổi cùng với đồ hốt rác quay về.
Đẩy cửa ra.
Vừa đi vào đến.
Khánh, Lương, Hữu lập tức đồng loạt đứng dậy.
Đồng loạt quỳ gối xuống với lão đạo!
Như vậy được gọi là chỉnh tề.
Như vậy được gọi là kỷ luật.
Như vậy được gọi là lưu loát!
- ... - Châu Trạch.

- Ôi mẹ nó chứ, các người đang chơi trò gì vậy chứ!
Hiển nhiên, lão đạo đang bị một màn trước mắt này dọa cho hết hồn.
Sau cơn kinh hãi.
Ánh mắt lão đạo dè dặt liếc nhìn về phía ông chủ đang ngồi ở bên kia.
Có câu nói, làm bạn với vua như làm bạn với hổ, nếu lỡ như vì chuyện này mà đâm vào thần kinh của ông chủ, khiến anh cho là ông ta muốn giương cờ tạo phản thì phải làm sao bây giờ?
Chẳng qua suy nghĩ một chút, lão đạo lại bình thường trở lại rồi.
Rốt cuộc thì ông ta là cái mặt hàng gì, chẳng lẽ người khác còn không hiểu rõ ông ta sao?
Ông ta mà tạo phản sao?
Ai tin chứ?
Có ai mà lại tình nguyện theo sau ông ta đi tạo phản cơ chứ?
Tư thế quỳ của ba người nhóm Khánh vô cùng tiêu chuẩn.
Không thể không nói.
Loại tư thế quỳ này thực sự có thể lên tới mức độ “nghi thức” rồi.
Trên thực tế, bên trong một số đền miếu mà du khách nối liền không dứt, nếu quan sát kỹ một chút, sẽ phát hiện tư thế quỳ trên bồ đoàn dập đầu bái phật thật sự cũng cực kì phong phú đa dạng, phảng phất như thể mỗi người đều có phương pháp dập đầu tổ truyền nhà mình vậy.
Nhân dân Trung Hoa quả thực là đã đứng lên*, tư thế quỳ tiêu chuẩn cũng không được mấy người biết.
(*
起来

vừa có nghĩa là “đứng lên” vừa được hiểu là vùng lên, ý chỉ việc kết thúc thời đại quỳ gối rồi)
Lão đạo chầm chậm di chuyển về phía sau lưng ông chủ.
Ba người nhóm Khánh lại giống như radar bắt được mục tiêu vậy, bắt đầu chuyển người quỳ lạy theo hướng của ông ta.
Chờ tới khi lão đạo đi tới sau lưng ông chủ, ba người nhóm Khánh cũng liền quỳ theo phương hướng của Châu Trạch.
Phù...
Đúng hướng rồi!
Lúc này, lão đạo mới cảm thấy thế giới của mình đã khôi phục bình thường.
Châu Trạch thì chỉ lắc đầu một cái, anh hiểu rõ, mấy người nhóm Khánh, có lẽ đã sớm đoán ra thân phận của lão đạo rồi đi.
Đương nhiên, có một chuyện, Châu Trạch không biết, lão đạo dựa theo lời phân phó của anh, mỗi ngày thăm bệnh ba lần, chẳng khác gì mỗi ngày ba lần giả vờ thần bí mà “tẩy não”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận