Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1584: Không thua thiệt (3)

- Là chuyện của anh ta sao?
Lão trưởng thôn tiếp tục hỏi.
Lão Trương nheo mắt lại một phen, không trả lời, nhưng thật ra thì thái độ này đã coi như một loại thầm chấp nhận rồi.
Lão trưởng thôn lại cười phá lên:
- Mười sáu năm trước, anh ta năm mươi hai, tôi năm mươi bốn.
- Hôm nay tôi đã bảy mươi rồi, nếu như anh ta vẫn còn, qua hai năm nữa cũng có thể tới trải qua đại thọ bảy mươi.
Lão Trương lặng lẽ còng lấy tay của lão trưởng thôn.
Lão trưởng thôn rất phối hợp.
Nói tiếp:
- Nên trải qua cũng đã trải qua, nên hưởng thụ cũng đã hưởng thụ rồi, anh nói tôi có chịu thiệt không?
- Không thiệt chút nào, thực sự không thua thiệt một chút nào nha, ha ha ha...

- Anh, vì sao lại ở chỗ này?
Khánh đứng ở trước mặt Châu Trạch.
Mặt có chút phiếm hồng.
Hơi thở có chút gấp gáp.
Hai bàn tay nhỏ bé nắm lại thành quyền.
Trên trán có từng giọt từng giọt mồ hôi.
Châu Trạch buông tờ báo trong tay xuống, có chút kỳ quái nhìn Khánh một cái.
Theo lý thuyết.
Bởi vì nguyên nhân người ông chủ là anh đây thích lạnh không thích nóng, cho nên bình thường nhiệt độ trong tiệm sách đều để rất thấp, hơn nữa còn có Deadpool – điều hòa không khí trung tâm màu xanh lá cây – điều khiển.
- Cô… rất nóng sao?
Khánh nuốt nước miếng một cái.
Dùng sức lắc đầu một cái.
Châu Trạch nhíu mày một cái, hỏi:
- Vậy là có chỗ nào, không thoải mái sao?
Hô hấp của Khánh bỗng nhiên khựng lại.
Người tốt.
Biểu cảm đó cũng khiến cho hô hấp của Châu Trạch khựng lại theo.
- Không có, không thoải mái.
Châu Trạch thở phào nhẹ nhõm một hơi, đột nhiên cảm thấy nếu tiếp tục trò chuyện với cô bé con ở trước mắt này nữa mà nói, có lẽ bản thân anh còn bị chết ngộp đi.
- Đúng rồi, cô vừa mới hỏi tôi chuyện gì?
Khánh lại lần nữa siết chặt nắm tay, ngực lên xuống, chần chờ mấy giây.
Nói:
- Hôm nay, vì sao anh lại ở chỗ này.
- Tôi không ở nơi này thì ở đâu chứ?
Ông chủ Châu có chút không giải thích được mà nói.
Khánh ngửa cổ, cắn môi một cái, nói:
- Tối hôm qua, anh cùng với mấy người phủ… đạo trưởng đi ra ngoài.
- Đi ra ngoài, đi ra ngoài, đi ra ngoài đào, đào, đào, đào,…
- Đào thi thể.
- Ừm, đúng, đúng, đúng vậy, đào, đào, đào, đào...
- Tối nay ăn ếch sao?
(*chữ “đào” ở trên phát âm là wā, lặp lại liên tục nghe như tiếng ếch kêu)
Vừa đúng lúc Hứa Thanh Lãng từ trên lầu đi xuống, nghe được tiếng ếch kêu, còn tưởng rằng Oanh Oanh đã đi chợ mua ếch về rồi.
Trong nháy mắt mặt của Khánh đỏ bừng và nóng lên.
Đầu ngón tay không ngừng vặn xoắn làn váy của mình.
- A, cô như vậy là có chứng sợ hãi giao tiếp sao?
Cuối cùng Châu Trạch cũng đã biết nguyên nhân rồi.
Khánh không biết thứ gì gọi là chứng sợ hãi giao tiếp, nhưng sau khi nghe được mấy chữ này, dùng phương thức đơn thuần hiểu theo mặt chữ, vẫn lập tức gật đầu.
Thật ra thì, thứ như chứng sợ hãi giao tiếp này, so với bệnh trầm cảm không khác biệt lắm.
Mỗi người đều có thể nằm ở trên giường mà nói bản thân có bệnh trầm cảm một cách đáng thương, tương tự như vậy, mỗi người, cũng có thể nói bản thân có chứng lo âu xã hội thôi.
Thật ra thì, thật đúng là như vậy, phần lớn mọi người đều mắc chứng lo âu xã hội mức độ nhẹ, nhưng chuyện này cũng không hề ảnh hưởng đến cuộc sống, từ đồng nghĩa của nó có thể gọi là “hướng nội”.
Tỷ như một số học sinh trung học, trước khi ra khỏi cửa nếu không gội đầu bằng Head & Shoulders cũng không dám đi ra ngoài, hoặc là khi đi trong dòng người tương đối đông đúc thì sẽ tự nhiên hô hấp dồn dập cảm giác hốt hoảng.
Nhưng loại tương tự giống như kiểu của Khánh, lại thuộc về tình huống tương đối nghiêm trọng rồi.
Sở dĩ lúc trước không biểu hiện ra, nguyên nhân rất đơn giản, cô ta trước đó, căn bản cũng không cần xã giao.
Thân là đại lão của đội chấp pháp.
Bình thường đều là cao cao tại thượng.
Với người cao hơn cô ta.
Quỳ là được rồi.
Dù sao năm đó, việc hệ thống cấp bậc cực trong đội chấp pháp kì nghiêm khắc cũng rất nổi tiếng.
Mà hiện tại, vào tiệm sách, chẳng khác gì là đã đổi một hoàn cảnh khác.
Có lẽ cũng chỉ có lúc đối mặt với lão đạo còn tương đối một chút, biện pháp cũ, quỳ là xong chuyện.
Nhưng lúc đối mặt với những người khác, cần phải đổi sang một môi trường “giao tiếp bình đẳng”, thoáng cái đã lộ ra vẻ rất lúng túng.
Chẳng qua là.
Còn rất đáng yêu.
Nhìn dáng vẻ khẩn trương hồi hộp của cô bé con này.
Lại liên tưởng đến thân phận thực sự của người ta một chút.
Thật thú vị.
Ha ha.
- Được rồi, tôi hiểu rồi, ý của cô là, tại sao tôi lại không đi theo bắt người đúng không?
- Đúng.
Nếu chỉ một âm tiết đơn giản mà nói, Khánh vẫn có thể làm thực hiện thành thạo.
- Tại sao tôi lại phải đi? Tôi cũng không phải là cảnh sát, chuyện này là công việc của cảnh sát, tôi chỉ mở một tiệm sách mà thôi.
Ông chủ Châu trả lời rất dễ dàng, cũng xem đó là chuyện đương nhiên.
- Nhưng… nhưng mà…
- Nhưng tại sao tối hôm qua tôi lại đi theo bọn họ đi đào thi thể sao?
- Đúng!
- Tôi rảnh rỗi, đây là vị khách đầu tiên sau hơn một năm nay, khó tránh được tò mò, cho nên đi theo một lúc thôi.
- Nhưng… nhưng mà…
- Nhưng nếu đã đi thì tại sao hôm nay là không quan tâm?
- Đúng!
- Bởi vì tôi tin tưởng vào luật pháp, tôi tin tưởng vào cảnh sát nhân dân.
- Tôi tin tưởng luật pháp sẽ trừng phạt tất cả những thứ tối tăm và tội ác.
- Tôi tin tưởng cảnh sát nhân dân vĩ đại có thể mang hết tất những những phần tử ngoài vòng pháp luật ra công lý.
- Tôi tin tưởng quan tòa công chính liêm minh ở trên tòa án sẽ có những phán quyết công chính đối với những kẻ bị tình nghi kia.
- Tôi tin tưởng ngục giam cùng với những viên kẹo đồng của chúng ta có thể khiến cho tất cả mọi tội ác đều có thể nhận được kết quả thích đáng.
Một tràng phép so sánh tuôn ra.
Khiến cho Khánh cũng sắp không thể nổi.
Gần như muốn nghẹt thở.
- Cho nên, tôi còn phải đi làm sao?
Châu Trạch giang tay ra.
- Sao vậy, vẫn là chuyện tối hôm qua sao?- Hứa Thanh Lãng đã đi tới, kiểm tra một chút, không nhìn thấy ếch đâu cả.
- Ừm, cô ta còn hỏi tại sao tôi không đi nữa đấy.
Châu Trạch chỉ chỉ Khánh.
Mặt của Khánh, càng đỏ hơn!
- Đi làm gì, ngày hôm nay quá nóng rồi.
Hứa Thanh Lãng cười một tiếng, tiếp tục nói:
- Tối nay sẽ nấu cháo ếch ăn, tôi đi ra ngoài xem thử còn có thể mua được ếch tươi một chút không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận