Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1247: Mở hàng chuyển phát nhanh! (1)

Dù sao thì cũng đang nhàn rỗi, Câu Tân cũng không ngại làm hướng dẫn viên du lịch cho người này, phải biết bình thường ở trong căn phòng bênh này, anh ta ngoại trừ việc chơi game, cũng chỉ có thể trao đổi một chút với Phương Phương mà thôi.
Nhưng Phương Phương là một cô nàng lắm lời, giọng lại lớn, nói chuyện phiếm với cô ấy, cạn nước bọt cũng coi như xong đi, còn có thể chịu được, mấu chốt là cái giọng nói oang oang đó không ngừng vang vọng lại bên trong phòng bệnh, chấn động đến đau cả óc người đấy.
- Ba!
Châm một điếu thuốc.
Sau khi ăn xong hút một điếu thuốc thì sướng hơn cả tiên rồi.
- Đại nhân.
Tiếng xưng hô này, không thể quên được.
Tuy nói Câu Tân cảm thấy không quá thực tế, nhưng lỡ như vị đại nhân này thật sự có thể tạo ra kỳ tích và hy vọng thì sao?
Dù sao, từ trước đến nay, hiện thực vẫn luôn chứng minh với mọi người rằng, quy tắc, thông thường đều là do đại chúng lập ra, đại nhân vật thực sự, phá vỡ quy tắc còn chưa tính là gì, thậm chí còn có thể chế định ra quy tắc.
Đôi mắt Khánh nháy một cái.
Hiển nhiên.
Cô ta nghe hiểu được.
Câu Tân không ấn chuông của phòng bệnh, anh ta không muốn thông báo chuyện Khánh đã tỉnh cho tiệm sách bên kia.
Có lẽ, ở bên tiệm sách cũng không nghĩ tới, một người bị thương nặng đến như vậy, lại có thể tỉnh lại nhanh như vậy đúng không?
- Nơi này là tiệm thuốc nằm kế bên tiệm sách.
Sự nghi ngờ trong mắt Khánh, trở nên đậm hơn.
- Cô không biết tiệm sách? - Câu Tân có chút buồn bực, chẳng lẽ là vị đại nhân vật này bị bắt từ bên ngoài tới sao?
Khánh nháy một cái mắt, tỏ ý bản thân không biết.
- Sao cô có thể không biết được chứ, nơi này là Thông Thành, có hiểu không nhỉ*? (ở đây dùng một phương ngữ Thượng Hải, phương ngữ này rất ít được sử dụng)
Khánh nhắm mắt, rồi lại mở ra.
Chỉ là một cái nháy mắt, lại có thể lộ ra rất nhiều ý nghĩa.
- Chuyện này thì quá kì lạ rồi, nếu đại nhân ngài biết rõ nơi này là Thông Thành, sao lại không biết tiệm sách chứ, hang ổ của bọn họ thì ở trong tiệm sách ở bên cạnh nha, nếu ngài đã đến Thông Thành, sao lại có thể không nghĩ tới nơi này trước được...
Nói tới chỗ này.
Câu Tân dừng lại.
Tay phải tiếp tục cầm điếu thuốc.
Tay trái giơ lên.
Cho mình một bạt tai.
- Ba!
Thanh thúy.
Vang dội.
Ánh mắt Khánh lộ ra vẻ nghi ngờ, một là nghi ngờ động tác này của Câu Tân, thứ hai là đang nghi ngờ lời Câu Tân nói, cô ta lúc đó, sao lại không nghĩ tới chuyện tới thăm “đạo tràng” của Châu Trạch một chuyến?
Là do khinh thường, là chẳng muốn đi, hay là do những nguyên nhân khác?
- Là do bọn họ may mắn.
Câu Tân cảm giác gò má bên trái của mình đau rát, buồn bực khó chịu.
Khánh trừng mắt nhìn.
- Nơi này là tiệm thuốc ở kế bên hang ổ của quỷ sai Thông Thành, tôi nằm ở nơi này nửa năm rồi.
Khánh không hề bị lay động.
- Nhìn ngài, đoán chừng cũng phải cùng nằm đây với tôi rồi.
Khánh tiếp tục không hề bị lay động.
- Đại nhân, ngài chớ không tin, nơi này cực kì tà tính, nhất là ông lão thích mặc đạo bào ở trong tiệm sách ở bên cạnh kia, lại càng tà môn ý như trúng tà!
Ánh mắt Khánh lộ ra vẻ suy tư, cô ta biết anh ta đang nói tới ai rồi, là lão đạo.
Người đó.
Khi cô ta ngồi xe từ Dương Châu tới.
Vừa ra khỏi cao tốc.
Thì đã được bộ đầu bản xứ của Thông Thành - Châu Trạch tiến cử lão đạo đó cho làm người dẫn đường cho mình.
- Này, đại nhân, ngài đã từng gặp ông ta rồi đúng không?
Khánh tiếp tục chớp mắt.
- Vậy thì không kỳ quái, thực sự không kỳ quái, nếu chưa từng gặp ông ta, sao lại có thể bị ném tới nơi này được, ha ha ha ha ha...
Đây cũng không phải là đang vui vẻ thực sự, anh ta cười chỉ là lớp vỏ tự vệ của anh ta mà thôi.
Trong đó có ưu thương, có bất lực, có bàng hoàng, đồng thời, còn ẩn giấu sự sợ hãi sâu sắc!
- Nếu đã như vậy, đại nhân, ngài phải chuẩn bị tâm lý thật tốt đấy, thực sự đấy.
- Cá nhân tôi đề nghị, hiện tại đại nhân ngài mới chỉ khôi phục được một chút mà thôi, thương thế còn chưa lành, trước tiên phải xây dựng tâm lý thật tốt, ngày sau tỉnh lại sẽ không thống khổ như vậy, hoặc là, có thể rút ngắn thời gian của quá trình thống khổ và giãy dụa này.
- Nói như thế.
- Từ góc độ của cá nhân tôi mà nói, tôi vẫn hy vọng đại nhân ngài có thể nhất phi trùng thiên, trực tiếp đánh vỡ mấy vách tường bao quanh đây, chém giết hết tất cả đám người trong tiệm sách ở cách vách, chém giết một trăm lần nha…
Khánh nghi ngờ.
Cô ta cảm thấy trên người cái người này toát ra khí tức của bộ đầu nhỏ từ âm ti.
Hình như đầu óc có chút vấn đề.
- Có phải đại nhân ngài cảm thấy đầu óc tôi có vấn đề hay không?
- Thật ra thì, thứ có vấn đề không phải là tôi, mà là xã hội này.
Khánh nhắm hai mắt.
Trao đổi kết thúc.
Hiển nhiên.
Không có bất cứ hiệu quả nào.
Câu Tân vừa cười một tiếng.
Tiếp tục hút thuốc của mình.
Không thành vấn đề.
Chờ xem đi.
Trong này, coi như là có ưu thế của lão tiền bối ở trong lòng đi, cùng với cái loại tự hào khi nhìn xa trông rộng đoán ra được tương lai đi.
- Giày bị hỏng mũ bị hỏng, cà sa trên người bị hỏng rồi ~~~ bạn cười tôi, hắn cười tôi…
Giọng hát khàn khàn vang lên theo nhịp điệu.
Khánh lại mở mắt ra.
Cô ta nhìn thấy Câu Tân đang rung đùi.
Sau đó.
Cô ta lại nhắm hai mắt.
Vào thời điểm vết thương của mình còn chưa khôi phục, thực lực vẫn chưa khôi phục lại như cũ, cô ta biết phải che giấu bản thân như thế nào.
Chức quan, cộng thêm thân phận, chẳng qua chỉ là mây bay, thứ có thể khiến cho thủ hạ người người đều sợ hãi và tôn kính thật sự, thật ra thì vẫn là thực lực của bản thân mà thôi.
- Này, tiểu cẩu thả à, đến đây, mang trái cây cho anh đây, hôm nay mới vừa hái trong nông trại ở ngoại ô của tôi đấy, thế nhưng hoàn toàn tươi nha. Còn có một ít chuối tiêu nữa, đợi lát nữa sẽ mang qua đây.
- Cảm... Cảm ơn nhé.
Câu Tân thụ sủng nhược kinh mà cảm ơn.
Lão đạo đặt trái cây ở trên tủ đầu giường, gãi đầu một cái, nhìn lướt qua Khánh đang nằm ở trên cái giường bên cạnh.
- Haiz, cũng không biết được đến lúc nào cô bé con này mới có thể tỉnh được nha, cô bé số khổ này, aizzz.
Bạn cần đăng nhập để bình luận