Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 386: Gợn sóng nhất thời!

Lúc trời sắp sáng, một chiếc xe hơi màu trắng ngừng trước cửa phòng sách. Xe không thể ngừng ở sát bên trong, vì phía trước có một xe cảnh sát đang đậu.
- Hình như trong phòng đọc sách của anh có biến.
Luật sư An đặt hai tay trên tay lái, nói.
Châu Trạch ngồi ở vị trí kế bên tài xế đã hạ cửa sổ xe xuống, gọi một bà chị đang xem náo nhiệt bên cạnh, hỏi tình huống thế nào.
Bà chị kia rất nhiệt tình, hoặc có thể là cô ấy đã xem náo nhiệt lâu như vậy mới có người hỏi, câu hỏi này không thể nghi ngờ đã chọt trúng điểm thoải mái của quần chúng ăn dưa.
- Nghe nói sau nửa đêm, có mấy kẻ trộm đột nhập vào hiệu sách. Chỉ có điều hình như bọn trộm đều đã bị bắt, cảnh sát cũng tới.
Châu Trạch nghe xong,
Thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Người thường nghe thấy có kẻ gian vào nhà, hoặc là lo lắng tổn thất tài vật, hoặc là lo lắng người không biết trong nhà có bị tổn thương gì không.
Ừm.
Ông chủ Châu không cần lo lắng những chuyện này.
Hoàn toàn ngược lại.
Anh lo lắng cho kẻ trộm.
Luật sư An nghe xong lời mọi người nói, cười miệng toe toét, trên đường, anh ta đã nghe Châu Trạch kể trong tiệm sách còn có ai, là tình huống như thế nào. Lúc này anh ta lặng lẽ lấy một điếu thuốc ra.
Nói:
-


phòng đọc sách đêm khuya quỷ thổi đèn


.
- Trong phòng sách có một con cương thi và một hoạt thi.
- Tuy nói mấy kẻ trộm đang trộm cắp trong phố xá náo nhiệt, nhưng so với những tồn tại đã đi ra từ trong mộ lớn nơi thâm sơn cùng cốc, thật sự kém hơn nhiều lắm.
- Dù sao, không phải trong mộ lớn nào cũng có cương thi.
Châu Trạch xuống xe, đi lên phía trước còn chưa được vài bước, đã nhìn thấy Trương Yến Phong đứng ở đàng kia, cầm sữa đậu nành và bánh quẩy trong tay, vừa ăn vừa nghe cảnh sát bên cạnh báo cáo tình huống.
Ba tên cướp đột nhập vào nhà, cướp đoạt, đây không thể tính là vụ án nhỏ.
Trương Yến Phong nhìn thấy Châu Trạch, đưa bánh quẩy mình đã cắn một nửa về phía Châu Trạch.
Châu Trạch lắc đầu: - Ngại bẩn.
Trương Yến Phong lại đưa bánh quẩy tới miệng mình, lười phản ứng Châu Trạch.
- Không sao chứ?
Châu Trạch hỏi.
Dù sao đây cũng là tiệm nhà mình, nói không quan tâm, đó là giả.
- Không sao, nhân viên trong tiệm của anh đều rất an toàn.
- Tôi hỏi ba kẻ trộm kia.
- Ah. - Trương Yến Phong gật đầu, chỉ chỉ hai chiếc xe cứu thương đậu đối diện: - Một tên vấn đề không lớn, khi tự vệ thì bị đánh ngất xỉu. Hai tên khác bị tổn thương mô mềm, bầm tím khắp người, nhiều chỗ gãy xương, cần phải đưa tới bệnh viện kiểm tra trước đã. Không sao, trên chuyện này, tôi sẽ không ba phải, mấy người không cần trả tiền thuốc men.
Châu Trạch gật đầu, đi vào phòng đọc sách.
- Ông chủ! ! !
Bạch Oanh Oanh ngồi phía sau quầy bar vừa ghi chép lời khai xong, thấy Châu Trạch, cô ấy ngạc nhiên kêu lên.
Sau đó cô ấy lập tức chạy tới.
Tập trung tinh thần ôm lấy Châu Trạch.
Còn khóc lóc như hoa lê đái vũ.
- Ông chủ, tình cảnh hôm qua thật hù chết Oanh Oanh. Oanh Oanh sợ lắm, sợ sẽ không được gặp ông chủ nữa, anh anh anh... ...
- Đừng tác quái. - Châu Trạch đưa tay xoa xoa trên tóc Bạch Oanh Oanh: - Cũng may cô còn chưa đánh chết bọn họ.
Không đánh chết, đương nhiên là do Bạch Oanh Oanh thu tay lại. Dựa theo tình huống bình thường, cho dù cô ấy có hút khô máu của bọn họ cũng không thành vấn đề.
Tuy nói trên phương diện pháp luật, tội của bọn họ không đáng chết, dù sao cũng chỉ là đột nhập ăn cắp thôi. Nhưng nếu Bạch Oanh Oanh chỉ là một học sinh cấp 3 bình thường, đối mặt với tình huống này.
Sẽ gặp phải kết cục như thế nào đây?
Ah.
Trong nhà còn có một người đàn ông đẹp hơn cả phụ nữ.
Kết cục của người này lại càng thê thảm hơn.
- Ông chủ, sao người ta có thể bạo lực như vậy được. Nhưng vậy mà tên kia dám dự định trộm máy tính của tôi, không để tôi chơi ăn gà, thật là tức chết Oanh Oanh rồi!
Bạch Oanh Oanh vừa nói vừa quơ quả đấm nhỏ của mình.
- Ah, vậy thật đáng chết.
Châu Trạch phụ họa nói.
- Còn không phải sao… Nhưng người ta sợ sẽ gây thêm phiền toái cho ông chủ, cho nên không dám nặng tay. Chỉ đánh mỗi người gãy mười mấy cái xương mà thôi.
- Nếu như tu dưỡng một thời gian là có thể khôi phục.
- Còn có thể ngồi trên xe đẩy nhìn mặt trời lặn!
- Ừm, Oanh Oanh nhà chúng ta thiện lương nhất.
- Phốc... ...
Lão đạo bên cạnh không nhịn được cười ra tiếng.
Thiện lương?
Hôm qua anh và Hứa Thanh Lãng xuống tầng đánh tên canh gác kia bất tỉnh.
Sau đó, hai người chỉ nghe được vị trí tầng hai truyền đến một trận "rầm rầm rầm! ! ! !”…
Bọn họ mau chóng chạy lên.
Nhìn thấy Bạch Oanh Oanh mỗi tay một người đàn ông, điên cuồng mà đập hai người đàn ông lên tường.
Giống hệt như đang đập bao tải!
- Làm sao vậy, ông không đồng ý? - Châu Trạch nhìn về phía lão đạo.
Bạch Oanh Oanh cũng nghiêng mắt nhìn về phía lão đạo.
Dám nói tôi không thiện lương?
Lão đạo chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ bàn chân bốc thẳng lên, đóng băng toàn thân mình. Sau đó, lão rất nghiêm túc nói:
- Trên đời này, không tìm được cô gái nào có thể hiền lành khuê các hơn Oanh Oanh.
... ... ...
- Hắt xì! ! !
Luật sư An mới vừa dừng xe rồi lại xuống xe hắt hơi một cái.
Tiểu loli đang đứng bên cạnh, hỏi: - Anh bị cảm?
- Không, tôi chỉ cảm thấy mũi hơi ngứa.
... ... ...
- Không có chuyện gì lớn, tên khốn kia chưa khiến thứ gì hư hại. - Lúc này, Hứa Thanh Lãng đi tới nói.
- Nếu lần sau gặp phải loại trộm này, trực tiếp xử lý sạch thi thể là được, không cần phải gọi điện thoại báo cảnh sát, lại khiến chú cảnh sát phải bận rộn thêm.
Châu Trạch rất bình tĩnh nói.
Hứa Thanh Lãng sửng sốt một chút, dường như không quá thích ứng với ý trong mấy lời Châu Trạch nói.
- Chuyện này không thích hợp lắm đúng không?
- Không có gì mà thích hợp hay không thích hợp, với tư cách là công dân, nên quan tâm chính phủ. Chuyện chúng ta có thể tự giải quyết thì không cần rước thêm phiền phức cho chính phủ.
Châu Trạch lơ đễnh, nhìn nhìn Oanh Oanh, nói:
- Nghe được chưa?
- Ừm, ông chủ!
Deadpool bên cạnh nghe vậy, liếm môi, thậm chí anh ta còn bắt đầu chờ đợi ba tên trộm khác viếng thăm. Dựa theo cách nói của cha nuôi, có thể xử lý thi thể kẻ trộm như phân bón cho mình, thật tốt.
- Lão đạo, đợi lát nữa sẽ có một luật sư tới, ông lên tầng hai dọn dẹp cho anh ta một phòng, có lẽ thời gian tới anh ta sẽ ở trong phòng đọc sách của chúng ta.
- Ách, được, ông chủ.
- Tôi muốn đi tắm rửa.
Châu Trạch đi về phía phòng vệ sinh.
Bạch Oanh Oanh lập tức chạy lên tầng hai, lấy dầu gội đầu, sữa tắm cùng với nội y và một bộ quần áo sạch sẽ của ông chủ xuống.
Cửa phòng vệ sinh không khóa.
Bạch Oanh Oanh đẩy cửa phòng vệ sinh ra, đi vào.
Rất tự giác.
Rất ngoan ngoãn.
Một màn này.
Khiến lão đạo và Hứa Thanh Lãng quen thuộc, thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt nhìn lại.
Nhưng Hứa Thanh Lãng vẫn cảm thấy hơi nghi ngờ, nói: - Trong khoảng thời gian tôi hôn mê, có phải trên người lão Châu xảy ra chuyện gì không? Vì sao tôi cảm thấy hình như tính cách của anh ta hơi thay đổi một chút?
- Không hiểu được, chỉ có điều tôi cảm thấy dựa vào tính cách của ông chủ trước kia, tuyệt đối không thể nói nên lời trực tiếp xử lý thi thể như vậy. - Lão đạo nhún vai.
Tiểu loli mới vừa đi vào, nghe được đoạn đối thoại của hai người, cô ấy mỉm cười, không giải thích.
Cô ấy nhớ kỹ, trước đây khi ý thức trong cơ thể Châu Trạch thức tỉnh, nhớ kỹ dáng dấp khi anh đưa thi đan tới bên mép anh rồi lại đưa tới bên mép mình, tới tới lui lui.
Khi ngươi ngưng mắt nhìn vào vực sâu, vực sâu cũng đang nhìn ngươi chằm chằm.
Loại ảnh hưởng này.
Hẳn không phải chỉ là đơn phương.
- Đến, giới thiệu một chút, vị này là luật sư An.
... ... ...
Tắm rửa.
Lại ngủ thêm một giấc.
Khi Châu Trạch tỉnh lại.
Đã xấp xỉ giữa trưa.
Từ trên tầng đi xuống, Châu Trạch theo thói quen đi về phía vị trí mình quen thuộc nhất, kết quả giữa đường dừng bước.
Bởi vì anh nhìn thấy luật sư An đang nghiêng người dựa vào nơi đó, bá chiếm "thiết vương tọa" thuộc về Châu Trạch.
Lại liếc mắt nhìn bàn trà.
Vài ly cà phê chồn bày ở phía trên.
- A, anh tỉnh rồi? - Luật sư An kêu Châu Trạch: - Tiệm của anh có thể thay đổi. Thực sự. Cà phê kém cỏi như vậy lâu lắm rồi tôi chưa uống qua.
- ... ... - Châu Trạch.
- Nghiệp vụ của anh đâu? - Châu Trạch hỏi.
- Tôi đã hẹn thăm tù rồi, sáng ngày mai sẽ đi, chiều nay tôi định ở lại phòng đọc sách để đọc sách.
- Ngục giam? - Ánh mắt Châu Trạch hơi híp lại: - Ngục giam Thông Thành?
- Đúng vậy.
- Ah.
Châu Trạch không chuyện trò tiếp nữa.
- Ngày mai anh có muốn đi cùng với tôi không? - Luật sư An hỏi.
- Đã nói rồi, tôi chỉ phụ trách làm ô dù.
Ngục giam kia.
Bản năng khiến Châu Trạch không muốn tới gần.
- Ah, tốt.
Luật sư An cũng không nghĩ nhiều như vậy, tiếp tục xem tạp chí của mình.
- Ông chủ, xem tivi, hình như nhà trẻ Hoa Tây vừa xảy ra một vụ án, ở đây còn đang phát trực tiếp này.
Lão đạo chỉ vào TV, hô lên với Châu Trạch.
Châu Trạch đi tới quầy bar, ngẩng đầu nhìn về phía TV.
Phóng viên đài địa phương đang phát trực tiếp, có thể nhìn thấy phụ cận có rất nhiều cảnh sát, còn rất nhiều gia trưởng đang khóc thút thít.
Hiện trường rất hỗn loạn.
- Chuyện gì xảy ra? - Châu Trạch hỏi.
- Hình như là có kẻ bắt cóc đột nhập vào nhà trẻ, còn bắt mấy đứa nhóc trong nhà trẻ. - Lão đạo nói.
- Ah, mắt mấy đứa nhóc?
- Đúng vậy.
- Cảnh sát bắn tỉa đã tới chưa?
- ... ... - Lão đạo.
Tôi là tổng chỉ huy sao? Sao anh lại hỏi tôi tay súng bắn tỉa đã tới chưa?
- Không rõ ràng lắm, ông chủ có thể gọi điện thoại cho cảnh sát Trương để hỏi thử.
Châu Trạch lắc đầu, anh mới không nhàm chán như vậy.
Nhưng ngay sau đó.
Điện thoại của Châu Trạch vang lên.
Điện báo cho thấy cảnh sát Trương đang gọi tới.
- Alo, anh đang bận mà đúng không? - Châu Trạch hỏi.
Theo lý thuyết, Thông Thành xảy ra chuyện lớn như vậy, hẳn là Trương Yến Phong phải ở hiện trường mới đúng.
- Ừm, anh xem tin tức rồi à?
- Đang xem đây, anh có thể khoa chân múa tay trước màn hình với chúng tôi, hoặc là lấy loa kêu lên hai tiếng phòng đọc sách đêm khuya.
- ... ... - Trương Yến Phong.
- Nói đi, có chuyện gì?
- Muốn hỏi anh một vấn đề.
- Ừm, hỏi đi.
- Người đã chết thì cái gì cũng không biết, đúng không?
Lúc này, trong đầu Châu Trạch hiện lên hình ảnh đám vong hồn xếp thành một hàng, nhấc gót chân chết lặng đi trên đường hoàng tuyền, gật đầu, nói:
- Đúng vậy.
- Vậy tôi an tâm rồi.
Trương Yến Phong cúp điện thoại.
Châu Trạch nhìn nhìn di động, sau đó ném di động lên quầy bar.
- Ông chủ, mau nhìn, cảnh sát Trương đã lên ti vi!
Lão đạo chỉ vào TV hô lên.
Quả nhiên.
Màn ảnh lay động, xuất hiện bóng lưng Trương Yến Phong. Anh ta còn đang giơ hai tay lên, đi về phía vườn trẻ.
Bên cạnh, phóng viên đang trần thuật:
- Các vị khán giả, căn cứ theo tin tức chúng tôi mới chiếm được.
- Đội trưởng Trương của đội cảnh sát hình sự, cục cảnh sát Thông Thành đã đồng ý với yêu cầu của côn đồ, không mang vũ khí, một mình đi vào nhà trẻ tiến hành đàm phán với kẻ cướp.
- Hiện tại tâm tình của côn đồ rất kích động.
- Nhưng chúng tôi tin tưởng.
- Dưới sự quan tâm và nỗ lực của toàn bộ xã hội.
- Dưới sự kính dâng liều chết quên mình của những đồng chí cảnh sát.
- Con của chúng ta.
- Nhất định sẽ được cứu.
- Đài của chúng tôi sẽ liên tục đưa tin cho quý bị khán giả... ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận