Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1436: Tiệm sách phiêu lưu ký! (2)

Lão đạo đều cực kỳ hào phóng với những đứa trẻ khác, nên tài trợ thì sẽ tài trợ, tuyệt đối sẽ không qua loa, đối với tiểu Hầu Tử, đương nhiên sẽ càng tốt hơn.
Thời đại này, thông thường mọi người đều chú trọng đến “lượng sức mà làm”, làm việc tốt và cống hiến, đúng là truyền thống tốt đẹp, nhưng nếu như để cho vợ con nhà mình chịu cảnh sống qua loa nghèo túng mà lại không ngừng đi tài trợ cho người khác.
Loại phương thức này, thời đại này, quần chúng đã không thể nào tiếp nhận được nữa rồi.
Cho nên.
Tiền tiêu vặt của tiểu Hầu Tử rất nhiều.
Nhiều đến mức tài khoản của tiểu Hầu Tử ở Douyu* còn là một Hoàng Đế.
(*công cụ live stream ở TQ, đây là nền tảng có số người sử dụng nhiều nhất trên phương diện này ở TQ, với 163.6 triệu người sử dụng mỗi tháng (2019))
Có lúc tiểu Hầu Tử xem một buổi phát trực tiếp, tiến vào trong phòng phát trực tiếp này, hoạt náo viên nhìn thấy một cái, lập tức bắt đầu nịnh nọt, mong chờ nịnh nọt thổ hào đến thoải mái có thể kiếm lời lớn.
Mỗi lần tiểu Hầu Tử đều nhắn “Chít chít chít chít”.
Sau đó hoạt náo viên mang theo bạn bè và fan hâm mộ trong phòng phát trực tiếp của mình cùng nhau soát bình luận “Chít chít chít chít”.
Cho nên trong vòng tròn phát trực tiếp của Douyu.
Tiểu Hầu Tử vẫn luôn được gọi là “Chi Hoàng” .
Khỉ cực kì thông minh, người phụ nữ đã sớm biết rồi.
Nhưng Hầu Tử thông minh như thế này, đừng nói gặp, người phụ nữ còn chưa từng nghĩ tới.
Cô ta đã bị dọa sợ không nhẹ.
Đúng vậy.
Làm một nữ quỷ.
Còn là một lệ quỷ đã từng hút qua không ít tinh khí của đàn ông.
Cô ta thực sự bị dọa sợ.
Cô ta không tự chủ được nghĩ đến mấy bộ phim cô ta từng xem khi còn sống.
Lúc này.
Cô ta có cảm giác dường như bản thân là đám con nít bướng bỉnh đã không cẩn thận tiến vào Narnia* kia.
(*ý nhắc về bộ phim Biên Niên Sử Narnia)
Hoặc giả là đã mang giày thủy tinh tiến vào Phù Thủy xứ Oz.
Nhưng rõ ràng cô ta là quỷ nha, cô ta là quỷ mà!
Rõ ràng phải là chính mình mang đến loại cảm giác này cho người khác mới đúng nha!
- Ông chủ, cơm lập tức xong đây.
Oanh Oanh đi ra từ trong phòng bếp, chuẩn bị dọn bàn.
Lúc này.
Oanh Oanh cũng chú ý tới người phụ nữ ngồi ở trước mặt ông chủ nhà mình.
Phản ứng đầu tiên của Oanh Oanh.
Là sắc bén.
Phản ứng thứ hai.
Là độ lượng!
Nhưng trạng thái căng thẳng chỉ buông lỏng được một chút.
Người phụ nữ chỉ cảm giác hồn thể của mình cũng đều bắt đầu run rẩy rồi.
Ngay khoảnh khắc mới vừa rồi.
Phảng phất như cô ta đã bị một con hung thú đáng sợ theo dõi.
Cô ta sẽ không chảy mồ hôi.
Nói chính xác.
Nếu cô ta không chủ động biến ảo ra, thì sẽ không có mồ hôi chảy ra ngoài, cũng sẽ không có nước.
Nhưng lúc này, nếu như cô ta còn có thân thể mà nói, chắc chắn đã là mồ hôi lạnh ướt đẫm toàn thân rồi.
Cô ta muốn khóc.
Cô ta muốn chạy.
Cô ta muốn rời khỏi nơi này.
Cái tiệm sách này quá đáng sợ.
Hồ ly đáng sợ, Hầu Tử đáng sợ, người đàn ông xinh đẹp đáng sợ, còn có cô gái đáng sợ kia nữa!
Đây quả thực không phải là nơi mà quỷ nên ở mà!
Người phụ nữ đứng lên.
Nói với Châu Trạch:
- Tôi còn có việc, tôi đi trước đây.
Người phụ nữ “bạch bạch bạch” nhanh chóng chạy về phía cửa.
- Ồ, thật là đúng lúc nha, chuẩn bị ăn cơm đi.
Lão Trương một thân cảnh phục luôn xuất hiện vào thời điểm thích hợp nhất ở nơi thích hợp nhất.
Lão đạo từng cố ý kiểm tra trên dưới toàn bộ tiệm sách một chút.
Ông ta cảm giác có phải là lão Trương đã đặt máy quay lén dạng lỗ kim ở bên trong tiệm sách rồi hay không.
Nếu không phải như vậy, tại sao mỗi một lần anh ấy tới đều có tới chính xác giờ cơm như vậy được!
Kết quả kiểm tra là không có gì cả.
Lão đạo chưa từ bỏ ý định còn cố ý để cho tiểu Hầu Tử cùng với Bạch Hồ tìm thử giúp ông ta một phen.
Đúng thật là không có.
Ngược lại, luật sư An đã nói một câu giúp giải đáp mối nghi ngờ của lão đạo.
Lỗ mũi chó thì phải nhạy nhất chứ sao.
Ngược lại cái nồi này, trực tiếp ụp lên trên đầu Vượng Tài đi.
Người phụ nữ đang nhanh chóng đi về phía cửa trực tiếp đụng trúng trên người lão Trương.
- A! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !
Lúc này người phụ nữ phát ra một tiếng hét thảm.
Kêu gài đau đớn, ngã xuống đất bắt đầu không ngừng lăn lộn.
Lão Trương vừa mới tan làm, còn mặc cảnh phục đấy, ở dưới ánh nắng hoàng hôn, quốc huy trên áo tản ra ánh sáng uy nghiêm.
Hơn nữa, bản thân lão Trương chính là một cảnh sát tốt, Hạo Nhiên Chính Khí cộng thêm sự gia tăng của động phục cảnh sát, đại ma đầu thì còn dễ nói chuyện, đám tà ma nhỏ căn bản không thể động vào người lão Trương được.
- Cô không sao chứ?
Lão Trương sửng sốt một chút.
Khom lưng chuẩn bị đi đỡ cô ta dậy.
- A a, anh đừng động vào tôi, anh đừng có động vào tôi, anh tránh ra, anh tránh ra đi! ! ! !
Người phụ nữ sợ hãi đến mức co người lại.
Lão Trương dừng động tác lại.
Ngay sau đó.
Dường như lão Trương đã nhận ra được thứ gì đó.
Ánh mắt nhìn người phụ nữ trở nên sắc bén hơn.
Lão cảnh sát hình sự, học thứ gì cũng đều rất nhanh, lúc trước lão Trương còn là một quỷ sai ngây thơ, được mọi người trong tiệm sách yêu thương, mỗi ngày đều xoa một chút, chỉ còn kém gắn trên đầu một tấm bảng hiệu “chính trị tuyệt đối” mà thôi.
Nhưng trong một năm nay, bởi vì tần suất phát sinh của những chuyện liên quan đến lệ quỷ gia tăng, lão Trương cũng ra đi làm nhiệm vụ mấy lần, giải quyết được mấy tiểu quỷ quấy phá, sau đó, tự nhiên cùng được trải nghiệm một phen.
Lúc này.
Lão Trương theo bản năng đưa tay đặt ở bên hông chuẩn bị động vào súng.
Ngón tay chỉ vào người phụ nữ nằm trên mặt đất kia.
Quát lên:
- Mọi người cẩn thận, cô ta là một nữ quỷ!
Ông chủ Châu ngồi ở trên ghế sô pha nhìn qua.
Oanh Oanh đứng ở cạnh bàn ăn nhìn qua.
Tiểu Hầu Tử lộ đầu ra từ sau màn hình máy tính.
Hứa Thanh Lãng dựa ở trên khung cửa phòng bếp.
Thứ mọi người đang nhìn không phải là nữ quỷ kia.
Mà là đang nhìn lão Trương.
Giống như.
Nhìn một vị ờm… chính trị tuyệt đối trí dũng song toàn.
Lúc này, vẻ mặt lão Trương sắc mặt ngượng ngùng.
Đúng rồi.
Bản thân anh ấy cũng đã nhìn ra.
Làm sao bọn họ có thể không nhìn ra được.
Chẳng qua là.
Lão Trương lập tức ý thức được chuyện gì đó.
Nhìn về phía Châu Trạch.
Kinh hô:
- Ông chủ, anh tỉnh rồi?
- Ừm, tỉnh rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận