Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 354: Thổ địa gia

Châu Trạch đứng tại chỗ, không nhúc nhích. Anh còn không đến mức bị loại tràng diện này hù dọa. Thậm chí ông chủ Châu còn duỗi ngón tay ra, dò xét mà thò vào trong miệng gương mặt này.
Mở môi ra.
Bên trong là hàm răng, nhưng không chỉ là hàm răng.
Còn có bùn cát rất rắn chắc.
Đây là một gương mặt bị bùn cát lấp kín, tinh xảo cương nghị, vẻ mặt cứng lại, giống hệt như một "tác phẩm điêu khắc nghệ thuật" đứng sững ở nơi này.
- Mẹ nó!
Lão đạo chỉ tùy tiện nhìn về phía ông chủ. Sau khi lão nhìn thấy gương mặt bên trong vỏ cây, sợ đến run một cái. Sau đó lão nhìn thấy vậy mà ông chủ lại thò ngón tay ra đùa giỡn cái miệng nhỏ của gương mặt kia.
Lão đạo sợ đến run lên.
Trương Yến Phong hít sâu một hơi, đi tới, cố nén cảm giác khó chịu trong nội tâm, nói:
- Đây là một trong hai người đã chết dưới mộ thất lúc trước.
- Ah.
Châu Trạch lên tiếng.
Gật đầu.
Chuyện này hơi lớn rồi.
Đừng xem vừa rồi ông chủ Châu còn làm như không có việc gì, đưa tay tới quấy động, nhìn xem rốt cuộc bên trong có đồ vật gì. Trên thực tế, ông chủ Châu làm vậy chỉ vì vừa rồi, những chuyện anh làm đều như phản xạ tự nhiên, căn bản không hề dùng đầu óc để suy nghĩ.
Hiện tại anh đã ngẫm nghĩ.
Sau đó.
Càng nghĩ anh càng cảm thấy khủng bố.
Ngay từ đầu, tiểu loli lựa chọn coi Châu Trạch là kẻ "sử dụng xong lại tiêu hủy", vì tiểu loli cảm thấy Châu Trạch là một người rất tự hiểu mình.
Trên thực tế, nếu không có một đêm biến cố ở Dung Thành kia, Châu Trạch cũng không có cơ hội đảo khách thành chủ.
Cũng bởi vậy, sau khi anh nhìn thấy một màn này, Châu Trạch bắt đầu hiểu. Chuyện này, cho dù là anh cũng có chút không đủ tư cách để xử lý.
Hứa Thanh Lãng từng tìm cho Châu Trạch một số quyển tiểu thuyết ma quái. Trong số đó, tương đối nổi danh có quyển


Sưu Thần Ký
》《

Liêu Trai Chí Dị
》《

Duyệt Vi Thảo Đường bút ký


. Cũng có một số tác phẩm không mấy nổi tiếng trong giới tiểu thuyết văn học.
Châu Trạch nhớ kỹ, trong đó có một đoạn như vậy, hình như là xuất từ ngòi bút một tác giả triều Minh:
- Thổ địa gia rất có triển vọng, hưởng hương khói nhang đèn của một phương thủy thổ, bảo vệ một phương thủy thổ an bình.
- Trong trường hợp thổ địa đó không được thụ phong, lập tức lấy sơn tinh dã trách, cô hồn dã quỷ sung tới.
- Nếu có người dám dâm loạn.
- Lấy cây cỏ làm dây thừng, thắt cổ ở trước miếu, để cảnh cáo người sau.
Tác giả triều Minh đã viết quyển sách kia làm nghề gì, thậm chí là nam hay nữ, Châu Trạch đều không rõ ràng lắm. Dù sao vào thời ấy, những tiểu thuyết linh dị này bị phong khí xã hội lúc đó cho là bất nhập lưu.
Tỷ như vị Lan Lăng Tiếu Tiếu Sinh đã viết


Kim Bình Mai


kia rốt cuộc là người ra sao. Ai cũng không rõ ràng lắm.
Giống như nguyên tác giả viết


Bạch Khiết Truyền Kỳ


,một khi tự bộc lộ thân phận của mình, chờ đợi anh ta có thể là tội danh truyền bá tuyên dâm, nhất định sẽ bị bắt vào cục cảnh sát.
Hứa Thanh Lãng đã sưu tầm rất nhiều sách kiểu này cho Châu Trạch, nhưng số sách Châu Trạch đã xem xong lại rất ít. Riêng quyển này, sở dĩ anh đọc hết nó vì quyển sách này rất tinh tế, nó có tranh minh hoạ!
Cơ bản là mỗi một trang sách đều có tranh minh hoạ. Ông chủ Châu có thể đọc sách như khi anh đọc truyện thời bé, chỉ cần nhìn tranh là được, cũng không phiền.
Nguyên tác viết "Thổ địa", cũng chính là ông lão trong


Tây Du Ký


mà Tôn hầu tử thường xuyên giậm xuống đất một cái, ông ta lại phải xuất hiện.
Dưới ngòi bút của tác giả, tác giả có ý viết loại tiểu thần như thổ địa. Thật ra không phải thổ địa không được triều đình phong cáo, là vì chức quan của thổ địa quá nhỏ, bất nhập lưu, có chút giống với hiệp cảnh bây giờ, tiền lương thấp, không biên chế, còn phải làm mấy việc căn bản khổ nhất mệt nhất.
Hiện tại còn có thể tính là chậm rãi vào nếp, ngày trước, đội trưởng đội liên phòng ở nhiều nơi còn là du côn lưu manh địa phương.
Dựa theo cái nhìn của tác giả, thổ địa đều được cho là sơn tinh dã trách cô hồn dã quỷ. Bình thường bọn họ có thể hưởng thụ một chút hương khói nhang đèn, cũng có thể phù hộ cho một địa phương mưa thuận gió hoà… Nhưng bọn họ là đánh chết cái nết không chừa, một khi có người dám mạo phạm bọn họ, bọn họ sẽ lập tức ăn miếng trả miếng, giết chết tên đó. Sau đó bọn chúng coi cây cỏ như dây thừng, treo tên đó trước miếu của mình, cảnh cáo những người khác chớ mạo phạm.
Châu Trạch nhớ kỹ, tác giả kia đã từng dùng bút lông vẽ ảnh minh họa, kẻ trộm được vẽ ra rất hài hước, như mấy đứa nhóc hay mặc quần áo cây cối lên sân khấu biểu diễn vậy.
Mà bây giờ.
Châu Trạch nhìn thấy "hàng thật".
Châu Trạch đưa tay chỉ chỉ vị trí một thân cây khác ngang bằng với thân cây này.
Lão đạo tiến tới, đưa tay chà chà vỏ cây, nhưng lão dùng sức quá nhẹ. Hơn nữa lão đạo đã đoán ra có thể xảy ra chuyện kỳ quái, nên lão hơi sợ, từ đó lão cũng không dám dùng quá nhiều lực.
Ngược lại, Trương Yến Phong đi thẳng tới, dùng chìa khóa xe của mình bắt đầu cạo. Rất nhanh, một khuôn mặt người nữa lại hiện ra.
- Là một người khác.
Trương Yến Phong xác nhận nói.
Trong mộ thất có hai người chết, đều xuất hiện ở bên trong thân cây.
Châu Trạch lè lưỡi, liếm liếm bờ môi của mình.
Sáu tên ngu ngốc này.
Sẽ không thực sự tìm đường chết đến mức, đi đào phần mộ của thổ địa gia đấy chứ?
Loại phương thức tìm đường chết này không thua gì việc nhảy múa quảng trường trên xa lộ, mày không chết thì lái xe chết?
Hít sâu một hơi.
Châu Trạch đi tới bên cạnh vong hồn người trẻ tuổi, khiến anh ta đi tới phía sau mình. Sau đó Châu Trạch chậm rãi cúi người, đưa tay đặt trên bùn nhão dưới đất, đào bới.
Bên dưới tầng bùn nhão thật mỏng là một khối bia vỡ, phía trên đã viết chữ gì, Châu Trạch không nhìn thấy rõ. Chỉ có điều, nó khiến người ta cảm thấy nó có phong cách cực kỳ cổ xưa.
- Vù vù... ... Vù vù... ... Vù vù... ...
Cây trong rừng.
Bỗng nhiên xuất hiện trận trận âm phong.
Trong


Tây Du Ký


, hình tượng của các thổ địa gia đều rất hiền lành, cũng rất hòa ái, nhưng đó là vì bọn họ đang đối mặt với Tôn đại thánh.
Giống như phần lớn lãnh đạo khi đối mặt với lãnh đạo càng lớn hơn, đều tỏ ra rất khiêm tốn rất dễ gần, nhưng khi bọn họ đối mặt với mình thì...
Châu Trạch chậm rãi đứng thẳng người, không tiếp tục đưa tay đào xuống nữa.
- Làm sao vậy, cái mộ thất kia ở ngay phía dưới sao? - Trương Yến Phong hỏi.
- Anh trở lại cho tôi, đừng quấy rầy ông chủ.
Lão đạo cũng đã nhận ra không đúng, túm lấy Trương Yến Phong, kéo anh ta đến bên cạnh mình, không để anh ta đi tới phía trước.
- Thổ địa công, bọn họ mạo phạm ngươi, bọn họ chết chưa hết tội. Sáu người hiện tại đã chết năm, một người còn lại cũng đã ngu dại, ngài cũng có thể bớt giận rồi nhỉ?
Đổi vị trí suy nghĩ lại.
Nếu như mộ tổ tiên nhà mình, không đúng, chính là phần mộ của mình bị người ta đào, liệu mình có lấy đao đi liều mạng với tên đã đào mộ mình lên không?
Đặt ở nước Mỹ, nếu dám tự ý xông vào nhà dân, mình nổ súng bắn anh ta cũng không có vấn đề gì. Đương nhiên, đây là âm trạch, nhưng âm trạch này cũng có chủ.
Trước đây, tên cha xứ kia đã trộm tro cốt trong mộ Châu Trạch. Nhìn xem, hiện tại cha xứ có kết quả gì?
Bị Châu Trạch biến thành đầu mọc cỏ cao hơn ba trượng trong phòng đọc sách.
Nếu là lệ quỷ trả thù quấy phá, Châu Trạch không ngại tiện tay giải quyết luôn lệ quỷ kia, tống anh ta xuống địa ngục… Nhưng nếu đây là cơn tức của thổ địa gia, ông chủ Châu cũng chỉ có thể tới đây chào hỏi.
Xin chào, chào mọi người, coi như là hàng xóm đến thăm nhà.
Hoặc là hoạt động quan hệ hữu nghị của đơn vị sát vách.
Tiểu loli đã từng nói, Thông Thành này tuy nhỏ, nhưng tuyệt không phải nơi mà quỷ sai nói gì đúng nấy. Trước đây khi Bạch phu nhân còn chưa xuống địa ngục, cô ấy cũng biết Bạch phu nhân, nhưng vẫn luôn nước giếng không phạm nước sông.
Đúng lúc này.
Thân thể lão đạo bỗng run lên, như phát bệnh động kinh, trong miệng lão bắt đầu sùi bọt mép. Lão đạo cũng tinh ranh, biết không tốt, lập tức đưa tay thò vào đũng quần bản thân mình. Một tấm bùa tổ truyền lập tức bị lão lấy ra, dính vào trên gáy bản thân.
Trong nháy mắt.
Tinh thần lão trở nên sảng khoái, cho dù một hơi leo năm tầng vẫn không hết sức.
- Mẹ ôi, dám thượng thân bần đạo!
Trước đây lão đạo đã từng bị thượng thân. Khi ở núi Giang Quân, đối mặt với ba bộ áo giáp võ sĩ dị động, cuối cùng vẫn là anh linh Tào Đỉnh thượng thân lão đạo mới giải quyết được.
Cho nên, lão đạo có kinh nghiệm, cũng biết loại cảm giác vừa rồi có ý nghĩa thế nào.
Lão đạo không sao.
Nhưng Trương Yến Phong đang ở bên cạnh quan tâm thân thể lão đạo lại run lên, như người bị bệnh Parkinson. Nhưng loại run run này chỉ giằng co một đoạn thời gian ngắn, ngay sau đó liền biến mất.
Trương Yến Phong còn đứng tại chỗ.
- Oanh!
Lão đạo lập tức nhảy xa ra, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Trương Yến Phong.
- Làm sao vậy?
Trương Yến Phong có chút không biết vì sao.
- A, anh cũng không sao? - Lão đạo gãi gãi đầu nghi ngờ nói.
- Anh ta là người công gia, lại là cảnh sát tốt, một thân chính khí. Tuy rằng anh ta không mặc cảnh phục, nhưng quốc huy vẫn ở trên đỉnh đầu anh ta, ngươi không thể thượng thân lên anh ta được.
Châu Trạch nói.
Đây dường như đang giải thích cho lão đạo và Trương Yến Phong nghe.
Cũng giống như đang nói cho vị thổ địa gia kia nghe.
Hẳn là đối phương muốn tìm một người thượng thân trước.
Tâm sự.
Trò chuyện.
Giả trang bức.
Hướng về phía microphone "alo alo" hai tiếng, sau đó bắt đầu nói một tràng...
Nhưng lão đạo có lá bùa tổ truyền hộ thân, Trương Yến Phong lại là một cảnh sát nhân dân.
Giống như những lời trong cuốn sách kia đã giới thiệu, thổ địa gia đơn giản là sơn tinh dã trách, thật giả lẫn lộn nhận được chức quan nhỏ bất nhập lưu. Xét đến cùng, thứ có thể tùy tùy tiện tiện giết người trả thù, nói chung đều có tính tình không quá tốt, cho nên anh ta muốn thượng thân hai người kia.
Rất khó.
Nhưng kế tiếp.
Châu Trạch chỉ cảm thấy gió bốn phía bắt đầu lấy bản thân mình làm tâm điểm, không ngừng nhốn nháo.
Một luồng khí tức rõ ràng bắt đầu kéo về phía Châu Trạch.
Đây là.
Tên kia dự định thượng thân thể mình?
Châu Trạch dang hai tay ra.
Không ngăn cản.
Chỉ mở miệng nói: "Ở đây người có tư cách trao đổi với ngươi nhất, chỉ có ta, ngươi lên thân thể của ta, ai có thể nói với ngươi?
Lúc này, bỗng nhiên lão đạo đưa tay chỉ Trương Yến Phong, nói: "Nói không chừng anh ta muốn đối thoại với chính phủ.
- ... ... - Châu Trạch.
Gió càng ngày càng gấp rút.
Luồng khí tức kia cũng càng ngày càng gần.
- Tôi là quỷ sai. - Châu Trạch cường điệu nói.
- Cẩu nô tài của âm ty cũng dám tự xưng quan nhân!
Một giọng nói già nua ranh mãnh không biết từ nơi nào truyền đến. Lão đạo cùng Trương Yến Phong đều không nghe thấy, chỉ có bản thân Châu Trạch nghe được.
Xem ra.
Vị thổ địa gia này nhất định phải lên thân thể của mình.
Hơn nữa, vừa rồi, suy đoán kia của lão đạo cũng không nhất định là nói nhảm.
Cổ đại quan địa phương triều đình thường sẽ tổ chức tu sửa Miếu Thổ Địa, Miếu Thành Hoàng… các loại kiến trúc.
Lần này vị thổ địa gia kia bị sáu tên trộm mộ xâm phạm sào huyệt.
Nếu quả thật đối phương muốn đối thoại với chính phủ, yêu cầu chính phủ xây dựng lại một miếu thờ tốt để ông ta dễ dàng hưởng thụ hương khói nhang đèn, cũng không phải không có lý.
Lại thêm ngữ khí ông ta đánh giá mình.
Hiển nhiên là ông ta đang coi âm ty chỉ là tầng lớp chót nhất, không đáng để đặt vào mắt.
Cũng không muốn đối thoại nói chuyện phiếm, nâng cốc lời nói tang ma… với bản thân mình.
Anh ta chỉ muốn mượn một thân thể làm phương tiện đàm phán.
Châu Trạch thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Anh vẫn không chống lại, bởi vì anh cảm thấy căn bản là mình không cần chống lại.
Anh chỉ rất bình tĩnh nói:
- Đại gia, lên thân thể của tôi sẽ có chuyện không tốt phát sinh.
Bởi vì trong cơ thể chính mình.
Đã có một vị tính tình thật không tốt.
Nếu như đánh thức anh ta.
Chuyện sẽ không tươi đẹp như vậy.
Nhưng tính tình của đại gia không tốt.
Người đã già liền dễ trở nên cố chấp.
Hiển nhiên ông ta không nghe lời Châu Trạch nói.
Châu Trạch chỉ cảm thấy cảm giác rùng mình kéo tới.
- Hí... ...
Như có đồ vật gì đó đang tươi sống đâm vào.
Bản thân mình.
Bị.
Mạnh mẽ.
Tiến vào...
Bạn cần đăng nhập để bình luận