Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1815: Tôi dựa vào máu của tôi tiến cử Hiên Viên (thượng) (2)

Hạn Bạt thì vẫn đứng nguyên tại chỗ, cô ta không nhúc nhích, bởi vì, coi như là người đã từng thực sự giao thủ với Tiên vương trước đó, cô ta có thể cảm giác được hành động này của Tiên vương có chút quái dị.
Lúc này, ánh mắt của Hạn Bạt, lại lần nữa rơi vào trên người của Châu Trạch ở bên dưới.
Không biết tại sao.
Một loại cảm giác mãnh liệt như sắp hít thở không thông đang từng bước ập tới.
Loại cảm giác không tên này lưu chuyển ở trong lòng thậm chí còn , khiến cho khuôn mặt vốn lạnh lùng của Hạn Bạt xuất hiện một mạt ửng hồng nhè nhẹ.
Loại cảm giác tâm trạng trong lòng thậm chí còn là cảm xúc ở sâu trong linh hồn lưu chuyển không thể giải thích được như thế này, khiến Hạn Bạt vốn là trên khuôn mặt lạnh lẽo nổi lên một vệt đỏ ửng nhàn nhạt.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ, có lúc thật sự rất đáng sợ, nhất là lúc dùng ở trên người đàn ông mà mình để ý.
Thiên lôi cuồng bạo, xen lẫn khí thế hủy thiên diệt địa, lấy uy thế mênh mông, ầm ầm giáng xuống!
...
Ở trước tấm gương nứt vỡ.
Tiểu Bát khẽ cau mày.
Nói:
- Tiên vương làm vậy là muốn trực tiếp báo thù sao?
Dưới góc độ của bọn họ, hẳn là di sản của Doanh câu rất hữu dụng với khi đối phó với Hiên Viên kiếm sau này, nhưng hiện tại, Tiên vương trực tiếp triệu hoán ra thiên phạt càng cuồng bạo hơn, dáng vẻ này, rõ ràng là muốn khiến cho di sản kia tan tành mây khói ở trong uy thế này!
Tiểu Thất cũng hít vào một hơi, nghi ngờ nói:
- Tiên vương như vậy, có phải quá manh động hay không?
Mặc dù hiện tại, di sản này, chỉ có thể nối là có khả năng hỗ trợ tránh thoát được Hiên Viên kiếm, cộng thêm việc trước khi chết Doanh câu còn muốn bảo vệ anh, từ đó cũng làm nổi bật giá trị của anh.
Cứ như vậy mà hủy diệt... Thực sự rất đáng tiếc nha.
Đại Trường Thu thì sắc mặt đã trầm xuống, do dự một chút, cuối cùng vẫn cắn răng.
Mở miệng nói:
- Tiên vương, ắt sẽ có sự sắp xếp của Tiên vương, lần này trở về, chắc chắn Tiên vương đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi.
- Tâm tư của ngài ấy, là thứ chúng ta có thể tính toán ra được sao?
...
- Đây là muốn trực tiếp tiêu diệt rồi sao?
Tống Đế Vương Dư đột nhiên cảm thấy có chút hoang đường, tiếp tục trêu chọc nói:
- Vị Tiên vương này, cũng không biết là đã qua biết bao nhiêu năm rồi, năm tháng dài như vậy lại không thể mài nhẵn tính tình của ông ta được.
- Có lẽ là hận ai hận cả đường đi đi.
Diêm La Vương Bao suy đoán nói.
Nếu không, căn bản là bạn không cách nào giải thích được, trước đó một đám đại năng liều mạng tranh đoạt, thậm chí có kẻ chết vì chuyện này, kết quả, ông ta cướp được phần tiền thưởng này, không nói hai lời thì đã muốn hủy diệt.
Chỉ có thể nói là, đã căm thù đến tận xương tuỷ rồi, loại hận này, nhất định phải “tiên thi”* mới có thể giải tỏa được một chút.
(*hành động dùng roi quất thi thể)
...
Những người bên ngoài, đương như không tránh được việc thưởng thức hoa trong sương mù.
Giờ khắc này.
Thực sự không ai có thể biết được sự run rẩy trong nội tâm của Tiên vương lúc này.
Ông ta tránh Hiên Viên kiếm rồi đi xuống, ông ta cướp được phần di sản này.
Nhưng mà.
Cho đến sau khi thực sự nắm được ở trong tay.
Tiên vương mới ý thức được.
Rốt cuộc là bản thân đã bắt được cái thứ gì!
Đây là một cú twist, một loại hoảng sợ, một loại thay đổi lớn khiến cho Tiên vương – kẻ lưu lạc ở bên ngoài tam giới giống như cô hồn dã quỷ - hoàn toàn bất ngờ!
Nhất là, sự thay đổi này, lại còn xảy ra ở dưới bối cảnh Hiên Viên kiếm mới vừa chém xuống.
Chuyện càng khiến cho ông ta kinh hãi hơn là, kể từ khi người kia lên trời một kiếm diệt tiên lúc trước, lần đầu tiên ông ta thử trở về, kẻ mà ông ta đối mắt, là người này.
Chờ đến lần thứ hai ông ta trở về, trước tiên trơ mắt nhìn người kia chết, sau đó mới lại xuất hiện.
Hơn nữa.
Người này.
Lại xuất hiện ở trước mặt của mình!
Châu Trạch ngẩng đầu lên, nhìn lên thiên lôi cuồn cuộn đang giáng xuống từ trên bầu trời.
Khóe miệng, lộ ra một nụ cười, ngay sau đó, đầu lưỡi đưa ra ngoài, liếm môi một cái.
Đã rất lâu.
Chưa ăn sấm rồi.
Ở trong trí nhớ của anh, một vùng thiên địa này, quá mức hạn hẹp, đã từng có một đoạn thời gian, Doanh câu rất thích dùng sấm sét làm thức ăn.
Thật ra thì, sấm chớp, thật sự là một thứ rất tốt.
Bất luận là dùng để làm thức ăn hay là dùng để tắm, đều tuyệt đối tốt đẹp.
Chỉ tiếc.
Người bình thường, cho dù có dẫn sấm xuống, thì phẩm chất của sấm kia, cũng không cao được bao nhiêu, luôn khiến cho Doanh câu cảm thấy không đã ghiền.
Từng có một đoạn thời gian, Doanh câu còn từng cố ý từ U Minh Chi Hải đi tới dương gian, cố tình dẫn tới sự chú ý của trời cao, khiến cho sấm chớp giáng xuống, đoạn cuộc sống đó, sống đến thực sự có thể nói là thoải mái.
Chỉ tiếc sau đó, dường như trời cao này đã phát hiện ra bản thân bị gạt, ngược lại thì mỗi lần chỉ qua loa lấy lệ giáng xuống sấm chớp giống như sấm chớp trong mưa rào ở phàm trần bình thường mà thôi.
Đối với Doanh câu mà nói, thực sự giống như là đang gãi không đúng chỗ ngứa.
Cũng vì vậy, Doanh câu thật sự là rất lâu không được nếm mùi vị của sấm chớp rồi.
Chuyện này giống như một con virus, phần mềm diệt virus liều mạng qua lại “giết” nó, nhưng cũng không thể nào xóa sạch hết được, cuối cùng không còn cách nào, chỉ có thể đánh dấu nó thành một tập tin “đáng tin cậy”.
Khiến Doanh câu hài lòng là, bàn về từ hồng hoang thượng cổ cho tới bây giờ, trên cõi đời này, bạn thực sự rất khó có thể tìm được một người dẫn được sấm chớp cuồng bạo hơn Tiên vương.
Dù sao, ở một trình độ nhất định mà nói, bản thân Tiên vương, đã tương đương với một sự tồn tại tuân theo ý chí của thiên địa rồi.
Châu Trạch há miệng.
Phía trên.
Sấm chớp cuồng bạo mãnh liệt phảng phất như thể bị một đôi bàn tay vô hình khổng lồ trực tiếp bóp chặt, vô số luồng sấm chớp cuồng bạo bị cưỡng chế tụ lại, đến cuối cùng, lại hóa thành một tia nước nhỏ, theo Châu Trạch há miệng mà chảy vào.
Mà cơ thể của Châu Trạch, sau khi nuốt mất lượng lớn sấm chớp kinh khủng như vậy, cũng đang bắt đầu xảy ra thay đổi mới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận