Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 391: Hành động cứu vớt lão Trương

Bọn nhỏ đi. Ngay từ đầu, chỉ có một hai đứa nhỏ vì thấy tình cảnh bên trong phòng giám hộ mà sợ đến khóc lên, sau đó, những đứa bé khác cũng khóc lóc theo.
Mặc dù đa số đứa nhỏ không biết tại sao phải khóc, nhưng cứ khóc theo là được.
Người không biết còn tưởng rằng lão Trương đã cưỡi hạc qua tây thiên rồi, mà đám con nít này tới để khóc tang.
Đương nhiên, cũng không có người nào cảm thấy phản cảm với những đứa bé này, nói cho cùng, bọn nhóc cũng chỉ là con nít thôi.
Sở dĩ Châu Trạch và con trai lão Trương cười, cũng vì bọn họ cảm thấy những đứa bé này rất đáng yêu. Đúng vậy, bọn nhóc thực sự rất đáng yêu.
Là lão Trương liều mình cứu bọn nhóc, nhìn đám nhóc trước mặt khóc nháo, cũng là một sự hưởng thụ.
Người trẻ tuổi lập tức cảm thấy sự hy sinh của mình cha rất đáng giá. Những đóa hoa mềm mại này thật sự cần sự che chở của người lớn.
Cảm giác đau xót khi mất cha và cảm giác vui vẻ khi nhìn thấy những đứa bé đáng yêu này, khiến anh ta vừa khóc lại vừa cười, tâm tình rất phức tạp.
Cha mẹ của đám trẻ chỉ có thể chạy tới coi chừng con cái nhà mình, sau đó lại từng bước từng bước qua đây an ủi người trẻ tuổi, còn nói lời chúc phúc, đồng thời còn nhét danh thiếp của mình vào tay người trẻ tuổi.
Người trẻ tuổi cũng chỉ gật đầu, có mở miệng đáp lại cũng chỉ có "vâng".
Đối với lão Trương, anh ta là cảnh sát, vì bảo vệ an toàn tài sản của nhân dân mà hy sinh tính mệnh, đó cũng là chuyện phải làm. Đây là một loại vinh quang, cũng là ánh sáng vinh quang chỉ thuộc về cảnh sát.
Chờ khi những đứa bé này và các gia trưởng đều rời đi rồi, trong lối đi nhỏ bên ngoài phòng giám hộ lại khôi phục yên tĩnh một lần nữa.
- Đói bụng không?
Châu Trạch hỏi.
Người trẻ tuổi lắc đầu.
- Đúng rồi, chú còn chưa hỏi cháu tên gì.
- Trương Phong.
- Ừm.
- Trước đây không lâu cha cháu đã gọi điện thoại nói với cháu một việc.
- Việc gì?
- Cha nói cha đặt một bản bút ký trong tủ bảo hiểm ở nhà, hỏi cháu có muốn xem hay không.
- Ừm?
- Lúc đó cháu trả lời, cháu muốn xem, cháu cảm thấy hẳn trong bản bút ký ấy ghi lại quá trình và tâm đắc trong lúc phá án của cha mấy năm nay, là tài sản rất quý giá với cháu.
- Nhưng cha cháu nói, hiện tại không cho phép cháu xem, nếu như ngày nào đó cha mất, cháu có thể xem.
Trên mặt Châu Trạch lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Lúc đó cháu còn không cảm thấy có gì lạ, bởi vì làm nghề cảnh sát hình sự, đã sớm không tị hiềm gì với chuyện hy sinh. Cha cháu cũng thường đọng những lời này bên mép.
Châu Trạch nhớ kỹ, hình như trước đây khi bản thân mình nói chuyện bản bút ký với Trương Yến Phong.
Mình có nói nếu như Trương Yến Phong ra đi.
Có thể lưu lại một bản bút ký.
Viết một chút chuyện về phòng đọc sách và mình.
Đến lúc đó, để con của anh ta trở thành nhân vật như vai chính trong phim trinh thám, cầm bản bút ký đến tìm mình.
Trương Yến Phong sẽ không ngốc tới mức thực sự làm như vậy đấy chứ?
Con mẹ nó, đây không phải nguyền rủa bản thân mình chết đi sao?
Còn có, anh chết thì cũng thôi đi, còn phải kéo con trai của anh tới làm gì?
Kêu cậu ta xem bản bút ký, đêm hôm khuya khoắt lại đến phòng sách của tôi quan sát?
Chỗ của tôi không phải nhà trẻ.
Châu Trạch quyết định, chờ khi lão Trương triệt để tắt thở, anh phải nói dóc một trận với vong hồn của anh ta, ông chủ Châu không rảnh rỗi tới mức chăm sóc con trai anh ta giúp anh ta.
Trước có anh ta không ngừng tìm đủ loại vụ án tới cho anh, đã khiến anh phiền toái lắm rồi. Anh không muốn chờ sau khi con trai anh ta tốt nghiệp lại tiếp tục bày mưu tính kế, làm bảo mẫu cho con trai anh ta. Châu Trạch anh không phải lão già trong giới chỉ, không có thời gian rảnh rỗi như vậy.
Lúc này, điện thoại của Châu Trạch vang lên, là điện thoại của luật sư An.
- Alo.
- Alo, anh đang ở chỗ nào vậy? Tôi có chuyện muốn nói với anh.
- Tôi đang ở trong bệnh viện.
- Được, tôi cũng đoán anh đang ở trong bệnh viện. Chờ chút, tôi dừng xe xong sẽ lên ngay.
Châu Trạch đứng dậy, nhìn thoáng qua Trương Phong vẫn đang ngồi chồm hổm ở nơi đó, không tiếp tục an ủi gì nữa, đi thẳng ra ngoài.
Anh đụng phải luật sư An ở cửa thang máy. Trông luật sư An có vẻ rất hấp tấp, giống như vừa xảy ra đại sự gì.
- Làm sao vậy?
- Anh xem cái này một chút.
Nói xong.
Luật sư An lại đưa cuốn


Ngục Giam Phong Vân


trong tay mình cho Châu Trạch.
- Xem câu chuyện ở trang cuối cùng ấy, đây này.
Châu Trạch lật tới trang cuối cùng, tìm được đoạn chuyện kia. Sau khi xem đơn giản một lượt, anh lập tức lật lại trang bìa, sau khi xác nhận địa chỉ phát hành quyển tạp chí, lúc này, Châu Trạch hít sâu một hơi.
- Anh cũng biết vị kia?
Luật sư An hơi kinh ngạc nói.
Châu Trạch gật đầu, lập tức nói: - Chỉ có điều tôi biết không nhiều lắm.
- Tôi cũng không biết nhiều lắm, sau khi tôi xem xong câu chuyện này, sau đó bản năng của tôi lập tức liên tưởng đến hiện tại.
Luật sư An đưa tay chỉ chỉ phòng giám hộ.
- Cái người bị nhốt trong tù kia là em rể của người đang nằm trong phòng này.
- A?
Con ngươi luật sư An đảo một vòng,
- Vậy xem ra có triển vọng rồi?
- Tôi cũng không rõ ràng lắm, cũng không biết. - Châu Trạch có chút chần chờ nói: - Bởi vì anh ta... ...
- Bởi vì anh ta có thể viết chết vợ mình cùng con trai con gái mình. - Luật sư An nói tiếp.
Châu Trạch gật đầu.
Đối với một nhân vật như vậy, ông chủ Châu thật không muốn trêu chọc. Bởi trước khi anh chưa rõ ràng bối cảnh của đối phương, nhưng anh có thể đoán được, cây bút máy có khả năng chính là Phán Quan Bút kia hẳn đang nằm trong tay vị đó.
Hành trình đến Thường Châu khiến Châu Trạch biết một việc, đó chính là hình như trong địa ngục có lão đại nào đó đã chú ý đến mình. Dù sao mình ở hiện thực chưa từng giấu tài, có một số tin tức lưu truyền tới địa ngục cũng là chuyện rất bình thường.
Nhưng loại ý thức nguy cơ này đã xuất hiện trong lòng Châu Trạch. Ngay tại lúc này, anh thực sự không muốn nhấc lên chút quan hệ gì với cái vị trong ngục giam kia.
Vậy mà.
Dựa theo câu chuyện trong trang giấy này.
Nhân viên cảnh sát cực kỳ giống Trương Yến Phong.
Sau khi chết lại trọng sinh.
Điều này có ý nghĩa gì…
Câu chuyện ghi vào thực tế.
Từ từ thay đổi thực tế?
- Anh lại nhìn kỹ nội dung trong câu chuyện này đi. Mặc dù trong câu chuyện không viết rõ Trương Yến Phong khởi tử hoàn sinh như thế nào, nhưng bên trong lại viết hình ảnh lúc linh hồn anh ta phiêu đãng, sau đó anh ta dừng trước một đèn xanh đèn đỏ bên ngoài cửa hàng thịt lợn, nhìn thấy một tửu quỷ đã chết vì trúng độc rượu.
- Sau đó anh ta phụ thân lên trên người tửu quỷ.
- Cũng bởi vậy mà trọng sinh.
- Phía dưới thì không cần xem nữa.
- Thuần túy là khuôn mẫu truyện anh hùng phát huy khắp mọi nơi.
- Anh có ý gì? - Châu Trạch hỏi.
- Nếu dựa theo những gì câu chuyện này đã viết, anh muốn anh ta sống lại, đầu tiên phải bảo đảm chuyện trước đèn xanh đèn đỏ bên ngoài cửa hàng thịt heo, vào đêm khuya hôm ấy, sẽ xuất hiện một tửu quỷ.
- Anh nhìn tiếp đi, phía trên này có ngày vong hồn vai chính chết đi, là ngày 30 tháng 7 năm 2018.
- Hôm nay là ngày 29.
- Nói cách khác, vào 0 giờ tối hôm nay, có thể Trương Yến Phong sẽ không chống nổi mà chết đi.
- Vị kia là phán quan sao?
Châu Trạch hỏi.
Luật sư An đang giúp Châu Trạch phân tích văn chương cùng với làm rõ việc anh cần phải làm, nhưng Châu Trạch chợt hỏi câu này. Điều này khiến luật sư An nhất thời nghẹn lời, gãi gãi đầu, có chút không xác định nói:
- Không phải phán quan, rất ít phán quan có thể hoạt động ở dương gian lâu như vậy. Bình thường, chân chạy ở dương gian đều là vai con tôm nhỏ, cho dù là tuần kiểm, không có chuyện gì cũng rất ít khi xuất hiện ở dương gian.
- Vậy rốt cuộc anh ta là thứ gì?
- Tôi không biết, chỉ là vào hai năm trước tôi mới biết có người này. Cụ thể làm sao tiếp xúc được, chuyện này nói ra rất dài dòng, nếu anh muốn biết, sau này tôi có thể nói cho anh biết.
- Hiện tại chuyện quan trọng nhất là, nếu như những tình tiết trong câu chuyện xưa này thật sự xảy ra trong hiện thực, hiện tại chúng ta nên làm gì.
Châu Trạch nhíu mày, mở miệng nói: - Đầu tiên phải đi tìm xem, cái đèn xanh đèn đỏ ngay giao lộ ngoài quán thịt heo này ở chỗ nào, xác định vị trí rồi nói tiếp.
- Vậy còn tửu quỷ đã chết đi thì sao? - Luật sư An hỏi: - Chuyện này phải sắp xếp thế nào?
- Nếu những gì trong chuyện xưa viết là thật, như vậy, tới khi đó tất phải có tửu quỷ xuất hiện, sau đó vừa vặn chết ở nơi này.
- Tôi cảm thấy tác dụng của chuyện xưa chỉ có thể giúp chúng ta xử lý và lưu lại vong hồn vị cảnh sát kia, đó đã là cực hạn. Câu chuyện chỉ là câu chuyện, có đôi khi, thực tế phát triển thế nào, chỉ dựa vào vài dòng chữ ghi trên này thật khó có thể hoàn toàn khống chế được.
- Vậy anh đi tìm một thi thể, sau khi đến giờ lại sắp xếp để thi thể ấy ở vị trí này. Tôi tìm cơ hội vào phòng giám hộ trò chuyện với lão Trương, nói cho anh ta biết sau khi chết, vong hồn của anh ta phải bay đi đâu.
- Ừm, chuyện này cũng hợp lý.
Đối với luật sư An, chuyện tìm thi thể cũng không quá khó khăn. Dù sao đây cũng là nghề cũ của anh ta. Trước đây sau khi đám khách hàng của anh ta đi lên, đều là anh ta sắp xếp thi thể cẩn thận trước chờ bọn họ.
Thật ra, không nhất thiết phải có thi thể của người vừa chết đi, còn nóng hổi mới có thể vào. Chỉ cần tìm được thi thể thích hợp, sau đó lại làm một ít trận pháp và phù chú để giữ thi thể tươi là không sao rồi.
Trên thực tế, vì sao luật sư An có thể nhẹ nhàng sắp xếp cho đám khách hàng của mình vào bệnh viện tâm thần hoặc trong ngục giam như vậy?
Nào có nhiều chuyện trùng hợp như vậy?
Nói không chừng, luật sư An còn âm thầm làm một vài công việc như Batman. Nói cho cùng, có một số người chết chưa hết tội, thậm chí bản thân bọn họ vốn là đào phạm. Đương nhiên, chỉ cần luật sư An không làm đến mức thực sự ra tay giết người là được. Nhưng phương pháp để khiến bản thân không trực tiếp ra tay vẫn có thể hành chết đối phương… nhiều lắm.
Sau khi xác định quan hệ hợp tác, luật sư An rất để ý chuyện của Châu Trạch. Thậm chí có lúc anh ta còn kêu Châu Trạch là ông chủ Châu như tiểu loli và Bạch Oanh Oanh.
Tuy anh ta không có hứng thú gì với chuyện di hoa tiếp mộc, cứu cảnh sát này, nhưng chuyện đó cũng không trở ngại chuyện anh ta đi hoàn thành việc Châu Trạch đã giao cho anh ta.
Trên thực tế.
Đừng xem trong phòng sách nuôi nhiều con cá muối như vậy.
Không đúng.
Là nuôi nhiều nhân viên như vậy.
Nhưng người có loại năng lực nghiệp vụ như luật sư An, cơ bản là không thể tìm ra người thứ hai.
Hơn tám giờ tối, luật sư An gọi điện thoại tới, nói rằng đã tìm được vị trí kia. Nó nằm ở khu trấn Hưng Nhân Thông Châu. Nơi đó có một tiệm thịt lợn rất nổi danh, mà trên đường cái trước cửa hàng, phía đối diện, một có ngã tư đường có đèn xanh đèn đỏ.
Mặt khác.
Thi thể cũng đã sắp xếp xong xuôi.
Về phần vì sao anh ta có thể sắp xếp, tìm ra một thi thể có thể dùng nhanh chóng như vậy, Châu Trạch cũng không hỏi.
Ông chủ Châu lợi dụng cơ hội kiểm tra phòng, tiến vào phòng giám hộ, trò chuyện với lão Trương trong chốc lát. Lão Trương không tỉnh, cũng không có ý thức, Châu Trạch cũng không biết rốt cục anh ta có nghe lọt hay không.
Nhưng Trương Phong, con trai lão Trương thấy Châu Trạch trò chuyện thịt lợn ngon, ăn thịt lợn rất tốt với người cha đang hôn mê của mình một hồi lâu, cảm thấy…
Hơi kinh ngạc?
Làm con trai đã nhiều năm như vậy, vậy mà anh ta lại không phát hiện cha mình quyến luyến thịt lợn tới mức như thế?
Chờ một giờ sáng.
Ngày đã đến ngày 30 tháng 7.
Châu Trạch đứng bên ngoài phòng giám hộ chờ. Tuy rằng Trương Phong rất buồn ngủ, nhưng cậu ta không ngủ.
Đột nhiên.
Dụng cụ trong phòng vang lên tiếng báo động.
Bác sĩ y tá lập tức tới, bệnh nhân gặp nguy cơ lớn, sau khi cứu giúp vô hiệu.
Lão Trương.
Rốt cục cũng vinh quang hy sinh.
Vẻ mặt Trương Phong có chút cô đơn.
Cậu ta dựa lưng vào tường, hai mắt vô thần.
Nước mắt lần thứ hai chảy xuống.
Sau đó.
Cậu ta nhìn về phía bên cạnh.
Lại nhìn thấy Châu Trạch mặc áo blu trắng nắm chặt nắm tay, vung vẫy một cái.
Trông có vẻ vô cùng kích động.
- Yes!
- ... ... - Trương Phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận