Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 873: Cô là Vượng Tài sao! (2)

Tia sáng đỏ bắt đầu từ từ thay thế tất cả.
Đến sau cùng.
Triệt để hoàn toàn bao trùm đôi mắt.
Ở sau người.
Cái bóng độc giác thú Giải Trãi to lớn cao ngạo chậm rãi hiển hiện ra.
Uy thế của pháp thú chân chính.
Khiến người kinh sợ!
Nó chính là pháp, pháp chính là nó.
Người khác sống trong hương khói nhang đèn.
Mà nó.
Lại tồn tại trong pháp luật.
Hai mắt cảnh sát Trần nhắm nghiền, lại chậm rãi mở ra, sắc mặt bình tĩnh như trước, nhưng thực sự như đã triệt để biến thành một người khác, nếu phải miêu tả, hẳn là khiến người ta cảm thấy nhiều hơn một chút vị “người”.
Bạn có thể cảm giác được ý thức của bản thân cô ấy, có thể cảm giác được tính cách của cô ấy, không chỉ là một con rối người bị thao túng.
Ngón tay của nó bắt đầu phát lực.
- Rầm!
Đầu lâu trong tay bắt đầu rạn nứt.
Phía trong không ngừng phát ra tiếng vỡ nát.
Nhưng cũng không giống dưa hấu trực tiếp nổ vỡ ra, mà bị vết rách rậm rạp chằng chịt bao trùm lại.
Chất lỏng đỏ tươi bắt đầu chảy ra.
Đây không phải máu của ông lão.
Mà giống như một loại mật sáp, được dùng để phong tồn đồ vật, khép kín khe.
Toàn bộ gương mặt ông lão đều bị từng tia từng tia máu che kín, trông như một tác phẩm nghệ thuật đồ sứ tinh xảo.
Đồng thời, từng tia tơ máu khuếch tán ra từ trong bệnh viện, hoàn toàn bao phủ khu vực này, ngăn cách đám người Oanh Oanh ở phía ngoài, cũng ngăn cách tất cả "cảm tri" đến từ bên ngoài, kể cả ông "trời" trên đỉnh đầu.
Cử động lần này là không muốn khiến ông lão trực tiếp chết đi.
Sau khi đánh lão thành tàn huyết, còn giam cấm lão, tính toán đợi sau này rảnh tay lại chậm chậm xử lý.
Trước đây tiểu loli đã từng nghe nói tới uy danh của ông lão, mỗi lần lão đều cách một đoạn thời gian ngắn lại xuất hiện, sau khi biến mất lại tái xuất hiện, vòng đi vòng lại.
Nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là lão thực sự có thể vô câu vô thúc.
Tự do tự tại của lão.
Được xây dựng trên cơ sở cường giả chân chính và tầng lớp cấp cao không quan tâm tới lão.
Làm xong những chuyện này.
Ánh mắt cảnh sát Trần chuyển về phía Châu Trạch.
Châu Trạch còn quỳ một chân xuống đất, bàn tay càng không ngừng run rẩy, màu trắng trong đôi mắt đã rút đi, nhưng Châu Trạch vẫn đang cứng rắn chống đỡ.
Ở nơi ngực.
Rõ ràng nơi ngực Châu Trạch không có vết thương.
Thế nhưng sát khí cương thi lại vẫn đang không ngừng phát ra ngoài như trước, đây là do anh bị trận pháp thương tổn, sát khí trong cơ thể đã bị xuyên thủng, mà sát khí mới là chỗ dựa căn bản của cương thi.
- Anh biết tôi?
Cảnh sát Trần mở miệng nói.
Đồng thời.
Cô ấy đang từ từ đi về phía Châu Trạch.
Giống như một nữ vương.
Đang quan sát nô lệ dưới chân mình.
Châu Trạch cắn răng, còn đang giãy giụa, anh muốn đứng lên, nhưng bây giờ thân thể cứ run rẩy mãi, sức lực trong cơ thể cũng đang không ngừng giảm đi, loại cảm giác này rất khó chịu, cũng rất biệt khuất.
Giống như rõ ràng bạn có một chiếc máy bay tính năng rất tốt.
Nhưng không có nhiên liệu để điều khiển nó bay lên.
- Anh... quen biết tôi đi.
Cảnh sát Trần đi tới trước mặt Châu Trạch.
Thậm chí Châu Trạch còn có thể nhìn thấy bàn chân sạch sẽ của đối phương.
Không có sơn móng, có vẻ rất sạch sẽ, cho dù đã trải qua một phen đối chiến, nhưng trên người cô ấy ngoại trừ một chút vết thương thì không có vết bẩn gì.
- A, anh biết tôi.
Lần thứ ba.
Cảnh sát Trần một tay bắt được cổ Châu Trạch.
Giơ Châu Trạch lên.
Màu trắng trong đôi mắt Châu Trạch có vẻ rất hỗn độn.
- Xem ra, hẳn người tôi muốn tìm chính là anh rồi.
Ở Thông Thành này.
Ở cái địa phương này.
Có thể tổn thương đến phân thân của cô ấy.
Thực sự chỉ có Châu Trạch.
Có thể trước đây Châu Trạch không biểu hiện ra loại thực lực kinh khủng như vậy.
Thế nhưng ngay vừa rồi, khi đối mặt với ông lão.
Châu Trạch biểu hiện ra lực lượng.
Đã đủ rồi.
Tuy nói đó cũng không phải lực lượng chân chính Châu Trạch dùng để giết chết phân thân của cô ấy lúc trước.
- Ha ha.
Cảnh sát Trần đưa tay, vuốt ve trên mặt Châu Trạch.
Vào lúc này, màu trắng trong mắt Châu Trạch hoàn toàn rút đi, lộ ra con ngươi vốn có của anh.
- Tay cô, vươn ra.
Châu Trạch mở miệng nói.
- Ah?
- Tay cô, vươn ra.
- Nếu tôi không vươn ra thì sao?
Cảnh sát Trần tiếp tục vuốt nhẹ trên mặt Châu Trạch.
Dường như nó rất hưởng thụ loại cảm giác này.
Xem ra.
Có một câu ông lão nói không sai.
Người có địa vị cao chỉ là đứng ở chỗ cao, nhưng bọn họ cũng sẽ có thể giả vờ mù quáng, cũng sẽ có đủ loại hứng thú và tư tưởng tương tự với người bình thường.
Tỷ như.
Hưởng thụ loại dư vị với tư cách người chiến thắng.
Bọn họ cũng không thể thật sự thoát khỏi cái gọi là thú vị cấp thấp.
- Tôi rất ngạc nhiên, vì sao anh lại muốn tiêu diệt phân thân của tôi ở Thông Thành? Anh có biết tôi là ai không?
- Hay là.
- Có người nào đó lệnh cho anh làm chuyện này?
Nguyên nhân cảnh sát Trần không trực tiếp giết Châu Trạch còn có một, đó chính là nó tự cho răng mình là tồn tại "cao nhất", cho nên nó không cho rằng người bình thường sẽ tùy tiện khiêu khích bản thân mình, nó muốn tìm tới tận cùng, nó muốn một lưới bắt hết.
- Mệnh lệnh?
Châu Trạch nhếch môi nở nụ cười.
- Sát khí của anh đã bị đánh tan, thân thể cũng bị thương, vào lúc này, theo ta thấy, so với tính mạng, dường như cúi đầu cũng không thể tính là mất mặt.
- Ah, phải không?
- Đúng vậy, không có gì càng quan trọng hơn so với mạng sống, đây là đạo lý tôi đã tổng kết ra được trong vô số năm qua.
- Cho nên.
- Nói đi.
- Nói hết tất cả những gì anh biết ra.
- Là ai lệnh cho anh làm chuyện này?
- Phân thân của tôi có vô số, tổn thất mất một bộ phân thân cũng không tính là tổn thất quá lớn, thứ tôi càng quan tâm hơn là uy nghiêm của ta liệu có bị mạo phạm.
Nói xong.
Cảnh sát Trần nhìn thoáng qua đầu lâu ông lão vừa bị bản thân dùng sáp bịt chặt đầu.
- Lúc đầu tôi không muốn nghiêm túc với lão, nhưng lão lại dám mưu toan thao túng tôi, một tên cặn bã hèn mọn, một dư ba đồng nát cũng dám mưu toan thao túng ta vĩ đại!
- Lão.
- Đáng chết!
- Cô là pháp thú. - Châu Trạch nói.
- Ừm?
Bạn cần đăng nhập để bình luận