Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1235: Cháy nhà mới ra mặt chuột (1)

Châu Trạch tiếp tục không nói lời nào.
Ông chủ Châu cảm thấy, dưới tình cảnh này, trong bầu không khí này, dưới cơ hội này, nhất là thời điểm tinh thần thiếu niên này đang chấn động, hoặc là anh không nói lời nào, nếu phải nói, thì phải nói một câu nói khiến cho con hàng này hoàn toàn rung động, sau đó, khiến hàng này thành tâm thành ý thần phục anh.
Cho nên.
Ông chủ Châu vừa đứng ở nơi đó giữ nguyên tư thế bóng lưng đó.
Thật ra thì trong lòng lại giống như học sinh trung học vào lúc đang thi vậy, liều mạng suy nghĩ và tính toán.
Mặt ngoài bình tĩnh thản nhiên, nhưng trong nội tâm thì lại hoảng đến nghiêm trọng.
Nghĩ nhanh lên một chút nha, nghĩ nhanh lên một chút nha, người ta cũng sắp cảm thán xong rồi nha.
- Trong hiện thực, biển kia, chẳng qua chỉ là dáng vẻ hào nhoáng bên ngoài mà thôi, bọn chúng mênh mông, nhưng cũng trống rỗng, bọn chúng vô tận, nhưng cũng nhàm chán, thậm chí, trên người bọn chúng còn tản ra mùi vị mục rữa khiến cho tôi buồn nôn.
- Nơi này, mới thật sự là biển, là nơi giao nhau của sống và chết, là nơi tụ hội của linh hồn và máu thịt, là nơi luân hồi, nơi này mới là biển lớn mà trong nội tâm của tôi vẫn luôn truy đuổi và khao khát được nhìn thấy.
Thiếu niên áo tơi từ từ bò dậy.
Ông chủ Châu – người vẫn đang đưa lưng về phía cậu ta – cảm giác được động tác của đối phương, trong lòng đang hét kêu: Đứng lên làm gì, quỳ xuống cho tôi, tiếp tục quỳ xuống!
Nhưng thiếu niên áo tơi vẫn đứng lên.
Cậu ta ôm quyền với Châu Trạch, rất cung kính nói:
- Cảm tạ ngài, để cho tôi lãnh hội được không khí thực sự của biển.
Ông chủ Châu từ từ nang tay phải của mình lên.
Cậu ta cảm thấy.
Nếu như anh còn không giải được đề mà nói.
Như vậy có thể bắt chước ý tưởng khi người khác giải đề lúc trước.
Tỷ như.
Lúc trước làm thế nào mà Thiết hàm hàm lừa được huyết nguyệt.
Nâng tay phải lên.
Chỉ về con sóng mãnh liệt ở phía trước.
Châu Trạch dùng giọng điệu rất bình tĩnh rất thản nhiên thậm chí còn mang theo một loại lơ đãng sao cũng được chậm rãi nói:
- Cậu muốn... trở thành biển không?
Thiếu niên áo tơi nghe vậy.
Cả người như bị điện giật.
Khuôn mặt không dám tin.
Ngay sau đó:
“Phốc” một tiếng.
Cậu ta quỳ ngay trước mặt Châu Trạch.
Cái trán chạm sát đất.
Lớn tiếng lại chân thành đáp lại:
- Tôi muốn!
Ha ha…
...
Châu Trạch xoay người.
Một mực duy cái tư thế bóng lưng kia, thật sự là mệt đến hoảng đó, nhưng có lúc lại không thể không làm như vậy.
Trong đôi mắt của thiếu niên áo tơi cũng sắp biến thành ngôi sao nhỏ luôn rồi, lòng kính trọng như nước sông cuồn cuộn dâng tràn không bao giờ hết.
Trong lòng ông chủ Châu bỗng nhiên áy náy một trận.
Một búp bê thành thật như vậy.
Mình đã lừa người ta đến như vậy rồi.
Hình như thật sự có chút quá không nhân đạo rồi.
Nhưng dựa vào vào lý tưởng kẻ trộm không đi… là lý tưởng trẻ em phải được chăm sóc tử tế, Châu Trạch vẫn cảm thấy dẫn cậu ta rời đi, dường như mới là lựa chọn tốt nhất.
Dù sao, một búp bê có tốt như thế nào đi chăng nữa, vẫn luôn một mực chờ đợi ở trong ổ của mấy con ma bài bạc, chắc chắn đều sẽ bị hủy hoại.
Mặc dù người ta đã đợi ở nơi này mấy chục năm không có chuyện gì, nhưng lỡ như thì sao?
Ông chủ Châu cúi người xuống, cực kì hòa ái nói với thiếu niên áo tơi:
- Tin tưởng tôi, sẽ có một ngày như vậy, cậu, sẽ biến thành vùng biển này.
Một trong những kỹ năng cần thiết của mỗi một lãnh đạo, chính là bán canh gà, bởi vì thứ này không cần tiền.
Thiếu niên áo tơi khẽ nhếch miệng.
Cậu ta vốn là một đứa bé rất bình tĩnh.
Nhưng vào lúc này, ở dưới hoàn cảnh này, cậu ta căn bản là không bình tĩnh được, lập tức, càng ra sức gật đầu đáp lại “lời khích lệ” mà Châu Trạch dành cho mình.
Nhìn thấy cậu ta kích động như thế, ông chủ Châu cũng không dám tiếp tục múc canh gà thêm nữa, lỡ như trực tiếp chọc cho cậu ta choáng váng luôn thì sẽ không tốt.
Vừa tiếp tục dùng ánh mắt yêu thương khích lệ nhìn cậu ta.
Vừa đặt tay phải ở sau lưng, không ngừng quơ múa.
Mở cửa.
Mở cửa.
Có thể thả chúng tôi đi ra ngoài rồi.
Cuối cùng cũng không thể để cho anh lại tiếp tục không ngừng la hét mở cửa đi.
Nếu làm vậy thì hình tượng huy hoàng vừa mới tạo dựng được sẽ lập tức sụp đổ ngay đấy.
Cũng may.
Lần này dường như doanh câu cũng không ngủ sâu đến như vậy.
- Ông…
Một tiếng trầm muộn.
Cơ thể Châu Trạch run lên.
Mở mắt ra.
Phát hiện mình đã đứng ở trong đình hóng mát rồi.
Thiếu niên đứng ở bên ngoài đình.
Hai tay bắt chéo, giơ lên.
Toàn bộ nước ở bên trong hồ đều bắt đầu sôi trào lên, rồi lại hóa thành tia nước nhỏ, còn quấn lấy Châu Trạch.
- Chờ đã!
Ông chủ Châu lập tức giơ tay lên, có chút bận tâm hỏi:
- Không phải là muốn tôi uống vào đấy chứ?
Tuy nói hồ này không lớn, cũng chỉ lớn hơn diện tích của cái ao bình thường một chút thôi, nhưng cứ uống vào như vậy, mười người như anh cũng phải nổ người đó.
- Trên tay ngài có một chỗ, rất dễ để cho tôi ở trong đó, thật sự rất thích hợp đấy.
Thiếu niên xấu hổ cười cười.
Thân hình cũng sáp nhập vào bên trong dòng nước chảy.
Ngay sau đó.
Những tia nước này bắt đầu rót vào bên trong chiếc nhẫn thanh đồng nằm trên ngón vô danh bàn tay phải của Châu Trạch.
Chiếc nhẫn thanh đồng này là trước đó tìm được ở Tam Hương thôn, bởi vì sự hiện hữu của nó, Tam Hương thôn đã hình thành một cái kết giới duy trì được mấy chục năm, nhưng bản thân chiếc nhẫn này cũng có một vài vấn đề, có thể nói nó là một sản phẩm chưa hoàn chỉnh, bây giờ có thiếu niên hồ yêu này vào ở, tính toán một cộng một lớn hơn hai, sau này tác dụng của chiếc nhẫn thanh đồng này, sẽ còn kinh khủng hơn nữa.
Ít nhất, trong thời gian sắp tới này, loại chuyện kiểu như không vừa mắt ai đó những bởi vì sợ bại lộ thân phận mà không thể lấy việc giúp người làm niềm vui một cách trọn vẹn.
Là chuyện có tỉ lệ xuất hiện không cao nữa.
Châu Trạch duỗi tay sờ soạng toàn bộ chiếc nhẫn, như vậy tương đương với việc tìm cho nó một khí linh sao.
Ít nhất, dựa vào tình huống trước mắt, là anh kiếm được lời rồi, chỉ riêng một khí linh này, đã không phải là thứ chỉ cần muốn tìm là có thể tìm được rồi, trên cái thế giới này, những thứ có linh tính vốn đã rất ít, hơn nữa còn nhỏ bé vừa vặn thích hợp, thì càng khó tìm hơn nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận