Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1128: Giải phong ấn! (2)

Buồn cười nhất chính là.
Một trong những người giấy đó, trên người nó còn đang cháy, những vẫn không ngừng xào trộn chảo sắt như trước.
Lão Hứa đang làm gì thế này?
Châu Trạch khẽ cau mày, đi tới phái bên vườn rau cách vách, đẩy cửa ra, nhìn thấy lão Hứa đang ngồi xếp bằng ở trên bùn, mười ngón tay thả ở trước người đang không ngừng run rẩy, tinh thần cực kì tập trung.
Dường như là cảm ứng được có người tới.
Lão Hứa mở mắt ra.
Đồng thời.
Phía bên tiệm sách nghe được tiếng kêu của lão đạo:
- Tôi đệt, trong bếp có nước!
Châu Trạch có chút bất đắc dĩ nhìn lão Hứa, nói:
- Đây có phải là đang luyện tập thuật con rối không?
Vừa hỏi ánh mắt vừa dời đến trên người Canh Thần – người vẫn bị Bá Vương hoa trói chặt như trước.
Hứa Thanh Lãng gật đầu một cái, nói:
- Vẫn còn chưa thuần thục lắm.
- Tôi nói này, lão Hứa à, luyện tập thì cũng được, nhưng đừng có đốt nhà đấy.
- Ừm, tôi sẽ cẩn thận, còn chuyện trong phòng bếp, trước đó tôi có dán mấy lá bùa hệ thủy rồi, vấn đề không lớn.
- Vậy bữa tối này thì sao?
- Đợi đến lúc nào tôi có thể thao túng con rối làm ra thức ăn có được mùi vị như trước đó, thì có nghĩa là đã nắm giữ được thuật con rối này.
Châu Trạch mím môi một cái.
Rất muốn hỏi:
Vậy chúng tôi ăn cái gì đây?
Nhưng nghĩ lại nếu hỏi thì quá xấu tính tồi, dù sao lão Hứa người ta làm ở trong tiệm sách cũng không nhận lương.
Khục khục.
Ông chủ Châu bỗng nhiên nhớ lại.
Dường như bản thân chưa từng phát đồng tiền lương nào cho bất kỳ nhân viên nào trong tiệm sách.
Cho nên, người ta nấu cơm là tình cảm, không nấu cũng không thể chỉ trích.
Được rồi, đành nghe lời lão đạo vậy, sắp tới, xem ra cần phải đặt đồ ăn bên ngoài rồi.
Canh Thần nhìn Châu Trạch, hỏi:
- Tìm được tin tức của những bổn nguyên còn lại rồi sao?
Ông chủ Châu thật đúng là bội phục vị này rồi, thật sự là kiểu mẫu “một người vì mọi người” đó.
- Còn chưa có, chẳng qua là tôi sẽ lừa anh nói là tôi đang cố gắng tìm.
Canh Thần gật đầu một cái, lần nữa nhắm hai mắt.
Châu Trạch đi tới bên cạnh bờ ruộng, ngồi xuống.
Deadpool – chỉ còn có cái đầu là nằm trên mặt đất – anh ta chậm rãi mở mắt ra, lúc nhìn về phía Châu Trạch, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp.
Châu Trạch đưa tay gõ lên đầu anh ta một cái:
- Vẫn là đừng nên cười, nhìn ai cũng cười, thực sự giống như một kẻ ngu si vậy.
Deadpool lại cười càng vui vẻ hơn.
Cô gái da đen ngồi ở trên xe lăn, cầm một cái ly, hứng lấy một phần nước trái cây, đưa cho Châu Trạch.
Châu Trạch nhận lấy nước trái cây, đồng thời nói:
- Cô nằm xuống giường cỏ đi, tôi cởi bỏ phong ấn cho cô.
Cô gái da đen nghe vậy, tâm tình kích động đến không diễn tả thành lời, nhưng dường như lại có chút thấp thỏm, giống như là đang do dự gì đó, sau đó nói:
- Thật ra thì, tôi cũng đã quen rồi.
Làm bạn với vua như làm bạn với hổ.
Huống chi.
Vị khủng bố ở bên trong cơ thể vị trước mặt này càng không dễ chọc hơn.
- Tôi không có thời gian chơi đùa tâm kế gì đó với cô, nằm xuống đi.
Cô biểu hiện tốt, dù sao cũng phải cho một quả táo ngọt.
Ông chủ Châu không phát được tiền lương, nhưng ít ra có thể cởi bỏ xiềng xích cho người ta.
Ban ngày, trong trận chiến đó.
Châu Trạch cũng thấy được thực lực của Deadpool, hơn nữa còn là dưới điều kiện Deadpool chưa dốc hết toàn lực, chuyện này đủ để có thể thấy cô nàng da đen này dạy dỗ Deadpool tốt đến thế nào.
Lại để cho người ta ngồi trên xe lăn hoặc là nằm bò trên đất trồng rau, cũng thật có chút không thích hợp rồi.
Cô gái da đen ngoan ngoãn nằm trên giường rơm.
Sở dĩ nằm ở chỗ này, cũng không phải là bởi vì điều kiện đơn sơ, mà là rơm rạ ở đây sẽ luôn duy trì được trạng thái mềm mại nhất cũng là trạng thái khô ráo nhất và ấm áp nhất, so với giường nệm bán ở ngoài thị trường còn thoải mái hơn.
Châu Trạch nhấp một hớp nước trái cây, buông tay, đặt ly xuống, một gốc cây dây leo từ dưới đất mọc dài ra, nhận lấy cái ly.
Ngay sau đó.
Châu Trạch đi tới bên cạnh cô gái da đen, ngồi chồm hổm xuống.
Mười móng tay từ từ dài ra.
Đặt ở trên vị trí đầu gối của cô gái da đen.
Qua đại khái nửa phút.
Châu Trạch nâng tay lên.
Mười sợi tơ màu đen bị đầu ngón tay Châu Trạch kéo ra ngoài, sau đó lại bị hung hăng kéo đứt.
- A a a a! ! ! ! ! !
Cô gái da đen phát ra một tiếng hét thảm.
Nhưng ngay sau đó.
Chính là một loại cảm giác được giải thoát cực kỳ thoải mái.
- Lão Châu, gần đây anh cũng học trận pháp à?
Hứa Thanh Lãng tò mò hỏi.
Phải biết, đây chính là phong ấn do doanh câu đặt ra.
Châu Trạch lại có thể cởi bỏ một cách nhẹ nhàng như vậy, quan trọng nhất là, Hứa Thanh Lãng không cảm nhận được khí tức doanh câu thức tỉnh.
Nói cách khác, đây là do Châu Trạch hoàn toàn dựa vào sức của bản thân mà cởi bỏ phong ấn.
Châu Trạch lắc đầu một cái, nói:
- Không học nha, cũng không có gì khó khăn.
Châu Trạch vẫy vẫy tay, đi ra khỏi vườn rau trở về tiệm sách.
Mà Canh Thần – người trước đó vẫn luôn truyền thụ thuật con rối cho Hứa Thanh Lãng – lại mở miệng nói:
- Phong ấn đó rất bá đạo, tôi không tin anh ta không hiểu trận pháp.
Hứa Thanh Lãng thì lại cười “phốc” một tiếng.
Sau đó mặt mày nghiêm túc.
Nói:
- Tôi tin anh ấy không nói dối.
- Chuyện này sao có thể…
- Những căn nhà cũ trước kia, bất luận sửa chữa cửa lớn vững chắc như thế nào, hầu như cũng đều giữ lại cho chó nhà mình một cái hang để dễ ra vào.
- Đây có phải là đang đố mẹo không?
Hứa Thanh Lãng lắc đầu một cái, nói:
- Anh không hiểu đâu.
- Nơi này, cũng rất yên tĩnh.
Trịnh Cường đóng cửa xe lại, nhìn tứ hợp viện ở trước mặt mà cảm thán.
Luật sư An cũng xuống xe, ném đầu thuốc lá xuống đất, dùng đế giày giẫm lên:
- Người chết thì không còn yên tĩnh nữa rồi.
- Chuyện này ngài nói sai rồi, người không chết thì quá ồn ào, chết mới có cảm giác. - Trịnh Cường phản bác.
Trịnh Cường dùng giọng điệu tôn kính để nói chuyện với luật sư An.
Thật ra thì nguyên nhân rất đơn giản.
Lúc trước luật sư An giúp ông chủ Châu thu đàn em, mấy người này đều đã từng bị anh ta chèn ép.
Luật sư An liếc mắt nhìn Trịnh Cường, nói thầm người này xác định thân phận của bản thân rất tốt, căn bản không đặt bản thân thành người sống mà nhìn, không trách được lăn lộn đến lúc này cũng chỉ là một quỷ sai nhỏ bé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận