Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 313: Ngươi ăn, ta ăn, ngươi có ăn hay không?

Dưới màn đêm.
Một bóng người nhỏ nhắn xinh xắn nhanh chóng chạy bên vành đai xanh trên đường cái. Bóng dáng uyển chuyển của cô bé hệt như một con Phi Yến đang bay thấp xuống.
Chỉ mới trước đó không lâu.
Ở hướng kia cuối cùng cũng truyền đến khí tức khiến tim cô bé đập nhanh.
Ngay sau đó.
Bóng người màu đen ở bên dưới kia trực tiếp tiêu tán.
Tiểu loli rõ ràng.
Chuyện này đã kết thúc, hoặc là, đang đứng bên biên giới của sự kết thúc.
Hiện tại.
Cô bé đã có thể tới xem một chút.
Ở trên đường phố bên ngoài phòng đọc sách.
Cô bé nhìn thấy lão đạo đang nằm dưới đất cùng với Hầu Tử đang bôi bùn lên trên người lão đạo.
Hầu Tử quen biết tiểu loli. Lúc này, nó lập tức "xèo xèo C-K-Í-T..T...T" mà quơ móng vuốt của mình, sau đó bản thân nó nắm quần áo lão đạo, muốn dùng sức kéo lấy, thế nhưng hiệu quả lại quá mức bé nhỏ.
Tiểu loli không hiểu lời của nó, nhưng có thể đoán ra có muốn làm gì.
Khom lưng.
Tiểu loli khiêng lão đạo lên.
Như nâng một miếng bánh cay.
Một màn này.
Hơi cay mắt.
Một lão già họm hẹm bị một đứa bé khiêng đi như người bên bến tàu khiêng đống cát. Ông lão này có bộ dạng như không thể sống được lâu nữa, tiểu loli lại là vẻ mặt bình tĩnh lạnh như băng.
Sau khi khiêng lão đạo vào phòng sách, thả trên ghế sa lon, tiểu loli liền lên tầng.
Đẩy cửa phòng ngủ ra.
Trên sàn nhà, Deadpool còn đang ngọa nguậy. Nhớ lần trước ở núi Giang Quân, Deadpool cũng bị thương rất nặng, thế nhưng lần này, anh ta còn bị thương nặng hơn, cả người gần như đã chia năm xẻ bảy. Thế nhưng lớp da bụng đã bị xẻ ra như da rắn, lòi hết các bộ phận bên trong lại vẫn còn đang ngọ nguậy.
Sinh mệnh lực tràn đầy này.
Thật khiến người khác có chút kinh hãi.
Thậm chí còn khiến người ta cảm thấy hơi ước ao.
Trừ phi hiện tại ném anh ta vào trong lò hoả táng, nếu không xác suất rất lớn là anh ta có thể tự mình chậm rãi mọc da lại.
Đây là một loại năng lực khiến người ta rất hâm mộ.
Nhưng muốn tạo ra được quái thai như vậy, chỉ có thể dựa vào vận khí.
Cha xứ Nhật Bản thần bí, cộng thêm tro cốt trộn cơm của Châu Trạch kiếp trước, ù ù cạc cạc tạo ra được loại hiếm thấy này.
Đi vòng qua Deadpool đang nhúc nhích, tiểu loli nhìn thấy Hứa Thanh Lãng trong thùng tắm. Cô bé khẽ nhíu mày, nhưng vẫn đưa tay vớt Hứa Thanh Lãng ra khỏi thùng tắm, đặt lên trên giường bên cạnh.
Lão Hứa trần truồng, sắc mặt trắng bệch, khí tức cũng rất yếu ớt. Nhưng khi tiểu loli nhìn thấy làn da trơn truột trên người cậu ta, không biết vì sao, mày cô bé lại nhíu càng sâu hơn.
Thậm chí.
Cô bé còn có xúc động muốn tạt axit sunfuric lên người cậu ta, sau đó mát xa lan ra toàn thân...
Mình cũng tắm.
Mình cũng nhìn thân thể của mình trước gương.
Thân thể này của mình vô cùng, vô cùng trẻ tuổi.
Vẫn chỉ là cô bé.
Nhưng da của cậu ta.
Lại có thể hoàn hảo hơn cả chính mình?
May mà hiện tại là xã hội văn minh. Nếu đặt ở thời cổ đại, người lớn lên có bộ dạng thế này, đoán chừng đã sớm bị vương hầu quý tộc nào đó cưỡng ép bắt về làm ấm giường.
Châu Trạch không ở nơi này, rất nhanh tiểu loli đã nhảy từ nơi cửa sổ tầng hai xuống.
Cô bé tới tìm Châu Trạch.
Tuy rằng cô bé cảm thấy mình không cần cố ý khoe mẽ, tới tăng độ thiện cảm, nhưng nếu mình đã tới đây, không thể không gặp Châu Trạch một chút.
Chuyện rất nghiêm trọng, nhưng còn tốt hơn nhiều so với dự định xấu nhất của tiểu loli. Cơ bản là người trong phòng sách đều bị thương nặng, thế nhưng không có người nào chân chính “tắt máy”.
Ở một nơi khác trên đường phố gần tiệm cà phê Internet, thân hình tiểu loli chậm rãi hiển hiện. Cô bé dừng bước. Trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng và máu tanh, hơn nữa, ở cách đó không xa, cô bé nhìn thấy Châu Trạch đang đứng ở nơi đó cùng với Bạch Oanh Oanh vẫn đang đọng trên cột điện.
Ah.
Cô bé còn nhìn thấy cái thứ máu thịt be bét bị Châu Trạch giẫm dưới chân.
Hít sâu một hơi.
Tiểu loli do dự một chút.
Thân hình bước về phía trước một bước.
Sau đó cô bé xuất hiện ở bên cạnh Châu Trạch.
Dùng một loại thái độ khiêm nhường ôn nhu rất hiếm thấy trên người cô bé, hỏi:
- Kết thúc rồi à?
- Bốp!
Lúc này, con ngươi tiểu loli co rụt lại.
Một cánh tay đã bóp cổ cô bé, rồi sau đó kéo lê cô bé trên đường cái.
Sau đó.
Ngừng lại.
- Làm... Cái gì...
Tiểu loli khó khăn hỏi.
Cô bé có thể cảm ứng được, Châu Trạch lúc này không phải Châu Trạch thật sự, nhưng khi cô bé thực sự đứng trước mặt "Châu Trạch", cho dù cô bé đã hạ thấp tư thái, cũng không hề còn cá tính thích "khoe khoang" như trước, nhưng một màn phát sinh sau đó vẫn nằm ngoài dự đoán của cô bé.
- Ách... ...
Châu Trạch bóp cái cổ mềm mại của tiểu loli.
Đầu chậm rãi cúi xuống.
Chóp mũi nhẹ nhàng mà cọ xát qua lại ngay cổ tiểu loli, như đang dùng bản năng ngửi mùi thịt xốp giòn trong nồi.
Thậm chí tiểu loli còn không dám nhìn thẳng vào hai mắt Châu Trạch.
Đây là một loại ánh mắt khiến quỷ sai có thâm niên như cô bé cũng cảm thấy tê dại cả da đầu.
Ở nơi sâu trong cái động đen thùi không thấy đáy đó.
Như có tầng tầng nham thạch nóng chảy lúc nào cũng có thể bùng nổ.
- Tôi... ...
Tiểu loli muốn nói gì, nhưng dưới sự hiếp bức của khí thế này, cô bé lại có vẻ hơi nghẹn lời.
Trên da.
Truyền đến cảm giác trơn nhẵn.
Anh.
Anh đang dùng đầu lưỡi.
Tiểu loli nỗ lực giãy giụa.
Nhưng hậu quả của giãy giụa chính là lực tay nơi cổ càng lớn hơn rất nhiều so với trước kia.
Một bàn đồ ăn đã được dọn ra.
Nhìn trước, sau đó ngửi mùi.
Kế tiếp.
Chính là thưởng thức!
Anh.
Anh làm vậy là muốn ăn bản thân mình!
Cảm giác sợ hãi xâm nhập trong lòng tiểu loli. Giờ khắc này, phảng phất như cô bé đã về tới đêm ở Dung Thành ngày ấy, thậm chí chỉ có hơn chứ không có kém.
"Tôi là... thuộc hạ... của anh...
Tiểu loli khó khăn giải thích.
Cô bé vẫn rất coi thường người kia, cũng chướng mắt với người kia.
Cho dù tình thế bức bách khiến mình trở thành thủ hạ của anh, anh thành bộ đầu thủ trưởng của mình, nhưng cô bé vẫn thầm cảm thấy chướng mắt với anh như trước.
Chỉ là.
Vào lúc này.
Cô bé không thể không dời người kia ra ngoài.
Hy vọng có thể... cứu mình một mạng.
Xúc cảm trơn nhẵn biến mất.
Châu Trạch ngẩng đầu.
Dùng ánh mắt lạnh như băng tiếp tục nhìn chằm chằm cô bé.
Thậm chí tiểu loli còn cảm thấy, trong ánh mắt Châu Trạch đã càng thêm rét lạnh hơn so với trước kia.
Chẳng lẽ.
Sau khi bản thân mình dời người kia ra, trái lại đã kích thích tới sự thưởng thức của người này?
Vậy là mình đã vội vàng muốn chết rồi sao?
Tiểu loli như rớt vào hầm băng. Cùng lúc đó, cô bé cảm thấy cánh tay đang bóp cổ mình lại càng tăng thêm sức lực.
Sắp gãy...
Cổ...
- Rầm!
Ngay sau đó.
Châu Trạch mạnh mẽ ném tiểu loli xuống đất.
Còn cố tình ném cô bé bay ra xa xa.
Giống hệt như một cục cứt chó thối.
Anh không muốn gặp lại.
Tranh thủ thời gian ném nó ra thật xa.
Thân thể nhỏ xinh của tiểu loli đụng lên trên cột điện, nếu không có đầu lưỡi cô ấy nhanh chóng vươn ra tự bảo vệ chính mình, có thể ít nhất cô bé đã bị gãy xương nặng.
Nhưng dù vậy, cột điện kia vẫn bị cô bé đụng gãy. Cả người cô bé cũng lăn lông lốc vài vòng trên mặt đất gần vành đai xanh.
Thu hồi đầu lưỡi.
Tiểu loli giãy giụa đứng lên.
Đưa thay sờ sờ vết máu ứ đọng trên cổ.
Cô bé cảm thấy khóc không ra nước mắt.
Con mẹ nó.
Có cần phải không nói lý lẽ như vậy không!
Châu Trạch lại chậm rãi trở về. Thói quen của anh chính là vào mỗi lần thức tỉnh, phải ăn chút gì đó để bồi bổ, sau đó lại nghiêng người, ngủ một giấc.
Đi tới trước mặt thân thể máu me be bét, anh cúi người, vươn tay, lục lọi phía dưới trong chốc lát.
Sau đó.
Anh lấy ra một thi đan sáng bóng tản ra ánh sáng u ám.
Đây là thi đan mà lão già vừa lấy được từ trên người Bạch Oanh Oanh.
Là tinh hoa sinh mệnh của Bạch Oanh Oanh.
Nhìn vật trong tay.
Châu Trạch lè lưỡi, liếm liếm bờ môi của mình, giống hệt như một kẻ đói bụng lục tung trong nhà một hồi lâu, rốt cuộc cũng tìm được một thứ có thể ăn được.
Anh hé miệng.
Tống thi đan vào trong miệng mình.
Vào lúc này, Bạch Oanh Oanh đang ở bên cạnh nhếch đôi môi tái nhợt đã nứt ra của mình, nhẹ nhàng mà chép miệng một cái.
Đó là thi đan của cô ấy.
Nhưng cô ấy không dám nói gì.
Cấp bậc huyết mạch.
Huyết thống áp chế.
Thân phận của ông chủ.
Không để cho cô ấy dám có yêu cầu gì trước mặt Châu Trạch, cũng không có sức để yêu cầu cái gì.
Huống hồ.
Cô ấy cũng biết.
Người đang ở trước mặt mình.
Không phải ông chủ Châu Trạch của mình.
Mà là một người khác.
Tay Châu Trạch bỗng nhiên dừng lại.
Sau đó anh lại buông thi đan ra.
Lần thứ hai hé miệng.
Lại tống vào trong miệng mình.
Nhưng cuối cùng anh vẫn dừng lại.
Xa xa, tiểu loli thấy một màn như vậy, liền cảm thấy có chút khó hiểu. Vì sao anh không ăn?
Công dụng của thi đan hai trăm năm là thế nào, cô bé rất rõ ràng. Nó có hiệu quả trên phương diện bổ dưỡng linh hồn.
Nhưng thi đan hai trăm năm thực sự quá khó tìm, một là vì loại cương thi lâu năm như vậy vốn đã thưa thớt không gì sánh được, hai là vì cho dù có thể tìm được loại cương thi này, đối phương cũng sẽ tình nguyện tự bạo thi đan chứ quyết không để bổn nguyên của chính mình rơi vào trên tay người khác, làm giá y cho người khác.
Cho nên, mặc dù tiểu loli cũng rất thèm thuồng, cũng rất muốn ăn thi đan, còn là loại vô cùng, vô cùng muốn.
Nhưng cô bé nhìn Châu Trạch như vậy.
Lúc thì ráng đưa thi đan tới bên mép của mình.
Lúc thì lại buông xuống.
Sau đó lại đưa đến bên mép.
Rồi lại buông xuống.
Đây là đang làm gì vậy?
Dụ dỗ người sao?
Hệt như mấy đứa nhóc thích khoe khoang đồ ăn vặt trong tay mình?
Để làm quái gì!
Châu Trạch lặp lại hai động tác này nhiều lần.
Sau đó.
Anh nghiêng đầu qua.
Nhìn về phía Bạch Oanh Oanh còn đang đọng bên cây cột điện, đưa thi đan đến trước mặt cô ấy.
- Anh... ...
Bạch Oanh Oanh sửng sốt một chút.
Sau đó.
Châu Trạch lại thu hồi thi đan, lại đưa đến bên mồm của mình.
Ách... ...
Nhưng anh vẫn không nuốt.
Lại đưa đến bên mép Bạch Oanh Oanh.
- Ông chủ... ... anh muốn... ... để cho tôi... ... ăn... ... sao... ...
Châu Trạch lại thu hồi thi đan lại.
Dường như anh rất mê man.
Cũng rất nghi ngờ.
Thậm chí còn có phần cảm thấy tức giận với cảm giác kỳ lạ và bối rối của mình lúc này.
Ngay sau đó.
Châu Trạch lại đưa thi đan đến bên mép Bạch Oanh Oanh.
- Thực sự... ... trả lại cho tôi... ... - Bạch Oanh Oanh dò xét mà hỏi thăm.
- Rống!
Châu Trạch nhanh chóng đưa tay cạy miệng Bạch Oanh Oanh.
Rồi sau đó tươi sống nhét thi đan vào.
Sau khi nhét vào lại cong lấy tốc độ thật nhanh giơ hàm dưới của Bạch Oanh Oanh lên để cô ấy nuốt xuống.
- Ô ô ô ô... ... Anh anh anh... ...
Hạnh phúc tới quá đột nhiên.
Tuy rằng thi đan là của mình.
Nhưng loại phương thức đơn giản thô bạo mạnh mẽ nhét trở về này.
Khiến Bạch Oanh Oanh đang dán lên cây cột điện trực tiếp bị nghẹn tới mãnh liệt trợn trắng mắt.
Thiếu chút nữa đã bị hạnh phúc đột nhiên xuất hiện này làm nghẹn chết.
Nghẹn tới hai chân Bạch Oanh Oanh banh ra theo bản năng.
Càng không ngừng lắc lư đạp loạn.
Ngay sau đó.
Châu Trạch mở miệng, lộ ra răng nanh.
Hướng về phía Bạch Oanh Oanh, rất là bất mãn gào lên.
- ... ... - Oanh Oanh.
- Ông chủ... ... hay là... ... tôi lại nhổ ra... ... cho anh?
Châu Trạch nghe được câu này, dường như lại càng thêm giận không chỗ phát tiết.
Anh xoay người.
Lại giơ ông lão máu thịt be bét bên cạnh lên.
Trái phải trái.
Trái phải trái.
- Rầm!
- Rầm!
- Rầm!
- Rầm!
Hung tợn đập... ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận