Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 330: Nhà có ma

- Nhà anh có tiền thế sao?
Châu Trạch đưa một điếu thuốc cho Trương Yến Phong, hỏi.
Sở dĩ anh hỏi như vậy là có nguyên nhân.
Hơn nữa, Châu Trạch còn cảm thấy nguyên nhân này rất có khả năng, bởi vì mừng hay lo đều do mối quan hệ. Chí ít, trong một thời gian trước, chính là như vậy.
Cháu ngoại trai và cháu trai khác nhau ở chỗ nào?
Cháu ngoại trai là đứa nhỏ do em gái mình hoặc chị gái mình cùng với em rể hoặc anh rể sinh ra, không nhất định phải có họ giống mình.
Nhưng cháu trai là đứa bé do anh trai hoặc em trai cùng với chị dâu hoặc em dâu sinh ra, nhất định phải có cùng họ với mình.
Bọn nhóc của chính nhà mình là cháu trai, mà con của người khác lại là cháu ngoại trai. Vì chị hoặc em gái của mình đã gả cho nhà người khác, nên đứa bé mà chị sinh ra cũng là đứa bé nhà người khác.
Đương nhiên, trong này có một trường hợp đặc biệt, trường hợp đặc biệt này chính là nếu như anh chàng kia là người ở rễ, tình huống sẽ khác.
Nếu như, không có ông chủ Châu ngang ngược thò một chân vào, thân phận của Từ Nhạc ngay lúc đó cũng có phần giống với em rể Trương Yến Phong.
- Trước đây nhà tôi mở một hãng nhỏ, khi cha mẹ còn sống đã sắp xếp mối hôn sự này cho em gái. Gần như mọi chuyện trong xưởng đều giao cho em rể quản lý. Dù sao tôi cũng không thông thạo việc buôn bán, vì thế cũng lười hao tốn sức lực trên phương diện này.
- Năm năm trước sau khi sự kiện kia xảy ra, nhà máy đã ngừng kinh doanh, cha mẹ cũng vì chuyện này mà bị đả kích rất lớn, mấy năm trước lần lượt qua đời.
Trương Yến Phong nói những lời này hệt như một cái bẫy, bẫy người ngoài. Đây là bản năng nghề nghiệp của anh ta. Anh ta là lão cảnh sát hình sự, đương nhiên mấy thứ như biến hóa tâm tình gì đó không thích hợp để dẫn vào trong công việc.
- Chờ một chút.
Châu Trạch có chút buồn bực giơ tay lên.
- Hiện tại em rể anh đã vào trong rồi, đúng không?
- Ừm, đã vào tù, vì tội ngược đãi.
- Vậy ngôi biệt thự này là ai đăng bán? - Châu Trạch hơi kỳ quái hỏi.
Ngôi biệt thự này Oanh Oanh mua được thông qua trung gian, cho nên trên danh nghĩa, bất động sản vốn là của em gái Trương Yến Phong nay đã biến thành tài sản của Oanh Oanh, cũng chính là tài sản của Châu Trạch anh.
- Bị bán? - Trương Yến Phong nhíu nhíu mày. Hiển nhiên anh ta không biết chuyện này.
- Ừm, cũng đã bị nhà tôi mua lại.
- Anh mua căn biệt thự này?
- Không được sao?
- Anh... ... - Trương Yến Phong không biết nên nói gì cho phải.
- Cho nên chuyện lần này anh không van cầu tôi, tôi cũng sẽ tới xem thử một chút. Dù thế nào đi nữa, phòng ở nhà mình, có một số chuyện nhất định phải làm rõ.
- Có thể phòng ở là do thân thích của em rể đăng bán. Lúc ấy, người đứng tên căn nhà này là em rể.
- Đây là chuyện nhà anh. Dù sao thì chúng tôi mua nhà cũng là hợp lý hợp pháp.
- Một căn nhà nhỏ mà thôi, thứ tôi muốn là chân tướng, là em chân tướng khiến gái ta cùng với hai cháu của tôi tử vong. - Trương Yến Phong trầm giọng nói.
Một phòng nhỏ mà thôi.
Châu Trạch hít sâu một hơi.
Nhìn trời.
Ngôi biệt thự này đã lâu lắm rồi không có người quét dọn. Thỉnh thoảng Trương Yến Phong sẽ qua đây, nhưng nếu muốn anh ta cầm chổi lau lau quét quét từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, quét sạch một lần, thật không thực tế.
Trên ghế sa lon cũng dính một tầng bụi. Châu Trạch thổi thổi phía trên, sau đó ngồi xuống, hỏi:
- Tình huống cụ thể là như thế nào, anh hãy nói một chút đi, hồ sơ kia tôi còn chưa xem xong, là uống thuốc độc tự sát đúng không?
- Đúng vậy, là uống thuốc độc tự sát. Lúc đó em gái tôi cùng hai đứa con của con bé cùng tựa sát vào nhau, chết ở nơi này.
- Đâu?
- Chính là ghế sa lon anh đang ngồi.
- ... ... - Châu Trạch.
Châu Trạch còn nghiêng đầu qua nhìn nhìn, không phát hiện cái gì. Đương nhiên, anh cũng không sợ đến mức nhảy dựng lên. Ông chủ Châu là người có sóng gió gì mà anh chưa thấy qua? Chẳng lẽ lại sợ cái này?
- Nếu là tự sát, tại sao lại có dính líu quan hệ với em rể anh? - Châu Trạch có chút khó hiểu nói: - Này, đây không phải là anh cố ý hả giận đấy chứ?
Đây chỉ là câu nói đùa thôi. Châu Trạch vẫn tin tưởng nhân cách hành vi thường ngày của Trương Yến Phong. Anh ta là một cảnh sát tốt, sẽ không làm mấy chuyện kia.
- Chuyện này dính đến họ hàng thân thuộc của tôi, cho nên tôi không vào đội điều tra, cũng không phải tôi đặc biệt phụ trách vụ án này.
- Lúc đó, người phát hiện thi thể là bảo mẫu tới đây quét tước vệ sinh mỗi ngày. Cô ấy đã báo cảnh sát.
- Lúc cảnh sát chúng tôi đang kiểm tra thi thể, phát hiện rõ ràng trên người em gái tôi cùng với hai đứa con của em ấy đều có vết thương bị trói và bị ngược đãi.
- Hơn nữa vết tích mới cũ đều có, chứng minh bọn họ đã bị ngược đãi, bị bạo hành gia đình trong thời gian rất dài.
- Cho nên, kết quả điều tra của cảnh sát là vì bọn họ không thể chịu đựng được sự bạo hành gia đình và ngược đãi lâu dài, cho nên mới quyết định phí hoài bản thân mình. Từ đó, em gái tôi mới làm ra việc ngốc nghếch như vậy, bản thân mang theo hai đứa nhỏ cùng uống thuốc độc tự sát.
- Không phải vụ án đã rất rõ ràng rồi sao? - Châu Trạch hỏi.
- Nhưng em rể tôi không thừa nhận. - Trương Yến Phong nói.
- Nhưng vẫn bị phán án.
- Mặc dù không phải là tội giết người, nhưng vẫn bị phán mười năm tù, lý do là nhốt và ngược đãi, đồng thời đưa đến hậu quả nghiêm trọng. - Trương Yến Phong nói.
- Cho nên anh tiếp tục điều tra vụ án này là vì nguyên nhân gì? - Châu Trạch có chút tò mò nói.
Vụ án thực sự đã rất rõ ràng rồi.
- Em rể tôi không phải hạng người này. Tuy rằng cậu ta ở rể, nhưng gia đình chúng tôi đối xử với cậu ta vô cùng tốt. Thậm chí khi cha mẹ tôi còn sống còn thân thiết với cậu ta hơn cả người con ruột của bọn họ là tôi đây.
Châu Trạch móc móc lỗ tai.
Mỗi người nhà nói kiểu vậy.
Châu Trạch có thể bảo đảm, cha mẹ bác sĩ Lâm cũng nói với thân thích bên ngoài rằng chắc chắn bản thân họ đối xử rất tốt, vô cùng tốt với người con rể này, nhưng hiện tại người con rể này đã hung ác độc địa tới mức ngay cả nhà cũng không quay về...
- Tính cách của em gái tôi cũng rất tốt. Con bé vốn rất ôn nhu săn sóc.
Châu Trạch lại móc móc lỗ tai, mỗi người anh trai đều nói như vậy.
- Em rể tôi làm người cũng không tệ, trước đây tôi đã đích thân gặp cậu ta, cậu ta đã qua cửa ải của tôi, cậu ta không phải người như vậy.
- Con người luôn sẽ thay đổi. - Châu Trạch an ủi.
Không biết vì sao, sau khi nghe xong một trận tự thuật như thế, Châu Trạch cảm thấy Trương Yến Phong như một đứa bé cáu kỉnh.
ĐM.
Những thứ mà mày nói có thể tính là lý do sao?
Anh ta tốt tôi tốt mọi người tốt.
Này giống như người đi điều tra thống kê thu nhập tiền lương vậy.
Ai tin đây?
- Tôi đã nhìn thấy thi thể của em gái tôi cùng với hai đứa cháu, cũng đã kiểm tra. - Trương Yến Phong ngồi xuống trên sàn nhà, cũng không kiêng dè mặt đất bẩn hay không bẩn. Đương nhiên, Châu Trạch cảm thấy người thằng này còn bẩn hơn cả sàn nhà, giống hệt như cảnh sát lôi thôi lếch thếch trong phim truyền hình trên ti vi.
Hết lần này tới lần khác, loại cảnh sát lôi thôi lếch thếch này còn rất được nữ cảnh sát trẻ tuổi yêu thích.
Vụ án này không phải Trương Yến Phong làm chủ, nhưng lấy thân phận anh trai đi xem hồ sơ nhìn xem thi thể, vốn không phải chuyện khó khăn gì.
- Đúng là trên người em ấy có rất nhiều vết thương và vết máu ứ đọng, hơn nữa còn rất nghiêm trọng, vết thương mới vết thương cũ đều có, thoạt nhìn còn có một số vết thương lâu năm.
- Từ sau khi em gái tôi kết hôn, trên cơ bản là vẫn luôn ở nhà trông hai đứa bé, cũng rất ít khi ra cửa, cũng rất ít xã giao đối ngoại. Con bé là một nhà văn nữ, thích ở nhà.
- Sau đó thì sao? - Châu Trạch ngáp một cái.
- Thế nhưng, vấn đề nằm ngay ở đây. Ngay một tuần trước khi vụ án xảy ra, lúc đó con trai tôi vừa kết thúc kỳ thi đại học, tôi đã dẫn con tôi đến khu công viên nước chơi, đồng thời cũng dẫn theo cháu trai và cháu gái đi cùng.
Nói đến đây thì.
Vành mắt Trương Yến Phong bỗng nhiên đỏ lên, hệt như một đầu sói đói, quay qua quát với Châu Trạch:
- Tôi phát thệ, lúc đó tôi nhìn thấy trên người cháu trai cháu gái tôi, căn bản là một vết thương cũng không có!
- Thế nhưng chết tiệt!
- Một tuần sau bọn họ chết.
- Đám vết thương mới cũ chồng chất, khiến người thấy mà rợn gáy kia là từ đâu chạy tới!
Châu Trạch ngây ngẩn cả người.
Một tuần ngay trước khi vụ án phát sinh, Trương Yến Phong dẫn theo con trai mình và cháu trai cháu gái tới công viên nước chơi đùa, chắc chắn hai đứa bé đều mặc đồ tắm. Chắc chắn cháu trai chỉ mặc một chiếc quần cộc, có vết thương hay không có vết thương, chắc chắn lão cảnh sát hình sự như Trương Yến Phong chỉ cần liếc một cái là có thể nhìn ra.
Anh ta nói không có, vậy thì chắc chắn là không có.
Nếu như có, không cần chờ vụ án phát sinh, khẳng định là cùng ngày Trương Yến Phong đã cầm súng đi gây sự với em rể mình.
Chuyện này lại kì quái rồi.
Sau khi chết đi.
Trên người còn có thể có thêm vết thương? Hơn nữa ngay cả vết thương cũ cũng có thể tạo ra được?
Châu Trạch đã nghe kể một ít đồ cổ có thể làm cũ được, thực vật có thể biến thành cây mầm, bức tranh có thể làm cũ, nhưng vết thương trên người người chết, cũng có thể làm được?
- Cho nên đây mới là nguyên nhân tôi cảm thấy vụ án này có vấn đề! - Trương Yến Phong hít sâu một hơi, lại nặng nề mà thở ra: - Cũng là tôi tin tưởng lời em rể tôi nói, rằng cậu ta không ngược đãi em gái cùng với hai đứa nhỏ.
- Nhưng lời của anh lại không thể nào coi là chứng cứ. - Châu Trạch nói.
Trương Yến Phong gật đầu: - Đúng vậy, lời nói của tôi không thể nào trở thành chứng cứ. Hơn nữa kết quả giám định của pháp y cũng đã xác nhận, pháp y nói hai đứa bé tối thiểu cũng phải chịu ngược đãi dằn vặt hai năm trở lên.
Châu Trạch đứng lên, nhìn chung quanh một lần.
- Nếu đã như vậy, chuyện này thật có chút không thể tưởng tượng nổi.
- Tôi đã điều tra vụ án này thật lâu, nhưng vẫn không tìm ra đầu mối gì. Mãi đến khi tôi biết anh, tôi cảm thấy, nếu như anh nguyện ý giúp tôi, nhất định có thể giúp tôi tìm đến đột phá khẩu.
- Sợi xích sắt đã dằn vặt tôi hai mươi năm kia, cũng là anh giải quyết giúp tôi.
- Chớ vội tâng bốc tôi. Như anh nói, tồn tại đứng sau lưng vụ án này không phải người, mà là ma, phải không?
- Cốc cốc cốc! Cốc cốc cốc!"
Vào lúc này, bỗng nhiên trên tầng truyền đến tiếng gõ.
Châu Trạch và Trương Yến Phong liếc nhau, vọt thẳng lên bậc thang.
- Đó là phòng ngủ, phòng ngủ của em gái tôi.
- Tiếng động đã truyền từ bên kia tới.
Trương Yến Phong trực tiếp đụng vỡ cửa.
Nhưng trong phòng ngủ không có gì cả.
Vậy mà, tiếng động vừa rồi, ngay cả Châu Trạch cũng có thể xác định, đúng là nó truyền tới từ nơi này.
- Cốc cốc cốc... ... Cốc cốc cốc... ...
Tiếng động lần thứ hai truyền đến!
- Dưới gầm giường!
Trương Yến Phong lập tức móc súng ra, một cước đã dịch giường.
Dưới mặt giường.
Lại có một con Teddy toàn thân máu chảy đầm đìa.
Nó đang nghiêng thân thể, không ngừng quơ móng vuốt của mình.
Thậm chí ngay cả khi có người đến, nó cũng như không phát hiện ra, tiếp tục vặn vẹo.
Châu Trạch ngồi xổm xuống, duỗi tay đè chặt con Teddy này. Teddy còn đang thống khổ giãy giụa, hệt như đang chịu đựng cực hình nào đó vậy.
Chẳng qua rất nhanh.
Nó đã bất động rồi.
Hấp hối nằm sấp trên mặt đất, trong mắt không còn dư thừa bao nhiêu thần thái.
- Thú cưng nhà người ta chạy tới đây sao? - Trương Yến Phong chỉ vào thẻ chó trên người Teddy, nói.
Đây rõ ràng là thú cưng nhà người khác, tuyệt đối không phải chó lang thang gì cả.
- Chớ nóng vội, anh xem nơi này.
Châu Trạch chỉ chỉ vào vết thương trên người Teddy.
- Những vết thương này cũng đã khép lại, là vết thương cũ.
Những vết thương này vừa nứt ra, còn chưa vảy kết.
Nói xong.
Châu Trạch nghiêng đầu qua nhìn Trương Yến Phong, hỏi:
- Có giống em gái nhà anh không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận