Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 768: Tìm tới cửa (1)

Mượn lực lượng sấm sét.
Gột rửa sạch sẽ yêu tăng và vong hồn trong cơ thể ông ta!
Nhưng mà.
Lúc này hòa thượng chốc đầu lại vẫn thật bình tĩnh.
Thậm chí.
Còn hơi ngơ ngác ngây ngốc.
Ông nhảy lên.
Chốc đầu đụng lên trên quầng sáng, không có cách nào nhảy lên cao hơn.
Nhưng ông lại tiếp tục nhảy lên.
Đỉnh đầu lại tiếp tục đụng vào quầng sáng.
Ông tiếp tục nhảy lên.
Nhảy.
Lại nhảy.
Tiếp tục nhảy.
Trong lúc nhất thời, đỉnh đầu đổ máu như mưa.
Nhưng tần suất ông nhảy lên lại càng lúc càng nhanh.
Động tĩnh cũng càng lúc càng lớn.
Dần dần.
Lại truyền đến từng trận nổ vang!
Phùng Tứ thay đổi sắc mặt.
Bởi vì anh thấy kết giới mình bố trí ra.
Bị yêu tăng dùng đầu đụng vào.
Đã xuất hiện nứt nẻ.
“Rầm!”
“Rầm!”
“Rầm!”
Trong lòng Phùng Tứ đột nhiên sinh ra cảm giác vô lực, chỉ có thể trơ mắt đứng ở đó, nhìn hòa thượng chốc đầu giống như một cái nồi sắt.
Mạnh mẽ lại còn có hiệu quả.
Đụng.
Đụng.
Lại đụng.
Kết giới đã bên bờ vỡ nát.
Bởi vì vô lực, không phải do Phùng Tứ đột nhiên yếu đi, trước đó khi anh đối phó với Mộc Thừa Ân chính là chiếm lấy ưu thế tuyệt đối, nhưng một lần này là bởi vì Mộc Thừa Ân và anh là cùng một hệ, hai bên đều là người của âm ty.
Thứ hai bởi vì thể chất cương thi của Mộc Thừa Ân hơi khó chơi, hơi bị cấn, nhưng thể chất cương thi của ông ta dù sao không thể so sánh được với Châu Trạch, nên vẫn trong phạm vi Phùng Tứ thừa nhận được.
Mà hòa thượng chốc đầu trước mắt này ngược lại hoàn toàn khác.
Thứ nhất.
Nhìn tư thế ông ta dùng chốc đầu đụng thẳng lên trên kết giới.
Mức độ cường hãn của thân thể này.
Hoàn toàn có thể bỏ xa Mộc Thừa Ân biến thành cương thi ở phía sau.
Còn nữa.
Hòa thượng chốc đầu này là “Người sống”, vả lại một thân tu vi Phật môn còn đó, có thể nói là hoàn toàn khắc công pháp của Phùng Tứ Nhi.
Về thân thể, thân thể phụ nữ tùy tiện tìm đến này vốn không phải là đối thủ.
Về công pháp lại bị đối phương hoàn toàn khắc chế.
Hiện giờ Phùng Tứ thật sự có cảm giác vô lực một thân bản lĩnh không cách nào thi triển ra được.
“Ầm!”
Kết giới vỡ.
Hòa thượng chốc đầu xuất hiện ngay trước mặt Phùng Tứ.
Thân hình Phùng Tứ hơi trầm xuống.
Đầu cúi xuống.
Hòa thượng chốc đầu giơ tay lên.
Hiện giờ ông rất thích cảm giác dùng bàn tay đánh người.
Hành động này rất không tương xứng với hành vi thói quen và hình tượng trước kia của ông, nhưng ông lại không quên được hình ảnh mình bị vị kia đánh bay mấy lần trong một đêm ở Từ Châu.
Ông mê muội.
Ông bắt chước.
Thậm chí.
Còn hơi sùng bái.
Bạn có thể nói lúc trước hòa thượng chốc đầu đã bị Doanh Câu đánh đến tự kỷ.
Nhưng cũng có thể nói.
Ông ta đã bị mị lực của bản thân Doanh Câu chinh phục.
Rõ ràng căm hận người kia, nhưng lại không cách nào xóa đi được bóng ma mà vị kia đã khắc sâu lưu lại trong đầu.
Thân thể Phùng Tứ vỡ nát.
Hòa thượng chốc đầu dừng lại một chút, bởi vì chính ông rõ ràng, bản thân còn chưa hề đụng vào đối phương.
Ngay sau đó.
Hai luồng sáng rọi một đen một trắng xoay tròn mà ra.
- Âm ty có thứ tự, vong pháp vô tình, phá!
Ánh sáng màu trắng càng không ngừng sáng lên, dung nhập vào trong ánh sáng màu đen, chờ đón chính là một đường sóng khí mạnh mẽ khủng bố!
Hòa thượng chốc đầu chưa kịp tránh né.
Cả người đã bị đánh bay ra ngoài.
Rơi xuống dưới sườn núi.
- Tứ gia, ông ta chết chưa?
Trong ánh sáng màu trắng truyền ra giọng nói.
- Đi!
Ánh sáng màu đen không hề chần chừ, Phùng Tứ tự nhiên rõ ràng, nếu như yêu tăng kia không có thân thể chống đỡ, một chiêu mới vừa rồi của mình rất có thể sẽ đánh tan linh hồn, nhưng hiện giờ, hiển nhiên không có khả năng.
Vòng sáng màu đen xuất hiện.
Ánh sáng màu đen lôi thẳng ánh sáng màu trắng chui vào.
Đợi đến sau khi “Cửa địa ngục” đóng lại.
Hòa thượng chốc đầu rối bù trên người loang lổ vết máu đã giống như con nhện lấy tốc độ cực nhanh leo lên.
Nhìn hỗn độn trên mặt đất.
Hòa thượng chốc đầu lộ vẻ giận dữ.
Trong đôi mắt cũng dần hiện lên màu đỏ, tràn đầy khí tức thô bạo.
Nhưng lập tức.
Ông đã nhắm mắt lại.
Hai tay chắp thành hình chữ thập, mặc niệm tâm kinh.
Rất nhanh.
Cảm xúc khôi phục, trong hai mắt cũng khôi phục lại tỉnh táo lạnh như băng.
Chẳng qua chỉ là một tuần kiểm có ý đồ phá hư chuyện tốt của mình mà thôi, nơi này không phải là âm phủ, là dương gian, là sân nhà của người sống, lấy trạng thái hiện giờ của ông ta, thật sự không hề sợ đối phương.
Ngẩng đầu.
Tuy rằng mây tan tiêu tán không ít, nhưng mơ hồ trong đó vẫn có thể cảm giác được sấm sét có khả năng đánh xuống bất cứ lúc nào.
- Một thân Phật da, cho dù phía dưới là xương trắng lạnh lẽo, mi lại không đánh được ta;
- A di đà Phật.
- Rốt cuộc là ông trời thay đổi.
- Hay ông trời cố tình muốn ép người ta thành người không người quỷ không ra quỷ?
... ...
Luật sư An đi ra khỏi hội sở Phượng Tường.
Đi thẳng đến một tiệm starbucks, không gọi cà phê, mà gọi một tách latte vị trà.
Trên đầu là bầu trời bao la.
Lúc đen lúc trắng, điều này khiến luật sư An không hiểu ra làm sao.
Trước đó rõ ràng là cảm giác gió thổi mưa giông trước cơn bão mãnh liệt như vậy, hiện giờ sao lại giống như tên đã trên dây nhưng cố tình thu lại, biến thành nửa vời.
Anh lúc này.
Còn không biết bởi vì Phùng Tứ Nhi không cách nào ngăn cản được hòa thượng chốc đầu, đã bị phá hủy thân thể mang theo Thúy Hoa về thẳng địa ngục rồi.
Thật ra, nếu như có cơ hội nói ra, Phùng Tứ sẽ có xác suất lớn thông báo cho đám người luật sự An biết tình huống đã phát sinh bên kia, nhưng vấn đề cố tình ở đó, không có thời gian, cũng không có cơ hội.
Thân thể của Phùng Tứ còn không thể đưa về không thể bảo tồn, cũng đừng nói gì khác.
Không hiểu sao.
Trong lòng đột nhiên hơi lo lắng.
Luật sư An hơi kinh ngạc.
Thời gian hiền giả lần này dường như giữ được hơi ngắn.
Chẳng lẽ còn phải về thêm một lần?
Phải tiết chế, phải tiết chế.
Ở bên cạnh luật sư An, một cô bé dáng dấp nữ sinh viên mặc áo lông màu trắng đang ngồi ở đó vội vàng gõ bàn phím laptop, bên cạnh còn để điện thoại di động và máy tính bảng.
Luật sư An nghiêng đầu, liếc mắt, cuối cùng thật sự thấy cô bé này sốt ruột như thế, không nhịn được cười nói:
- Yanzhao.com bị sập nữa à, rất bình thường, đừng nóng vội, qua một lúc sẽ xong rồi.
Cô bé hơi ngoài ý muốn nhìn thoáng qua luật sư An.
Thấy dáng vẻ người đàn ông này cũng không tệ, tuy rằng hơi lớn tuổi, nhưng rất có khí chất, khó có được bĩu môi nói:
- Có thể không gấp sao.
Tốn lượng lớn thời gian, khi người khác yêu đương và tiêu sái, mình lại ở trong thư viện tự học giải đề đọc sách.
Đại học không có bầu không khí học tập giống như cấp ba, bỏ ra nhiều như vậy, kiềm chế bao lâu, hiện giờ không thể thừa nhận nổi một chút tình huống nặng.
- Tuyển sinh sau đại học này cũng không phải tranh nhau đốt hương, ai cướp được thì có thể phát tài thành công, đều quyết tâm ôn tập nhiều, đọc nhiều thêm một chút tri thức.
- Cách tuyển sinh sau đại học còn không đến một tuần, tâm tính quan trọng nhất, yên tâm, còn đơn giản hơn thi đại học.
Luật sư An cười cười, lấy ví tiền ra, ngón tay nhanh chóng đảo qua lớp danh thiếp thật dày ở ngăn bên.
Cuối cùng chọn được thân phận thích hợp nhất hiện giờ.
Đưa thẳng cho cô bé.
Nói:
- Như vậy đi, nếu như cô bé còn cảm thấy khẩn trương, có thể liên hệ với tôi.
- Tôi là một bác sỹ tâm lý, phòng khám ở Thượng Hải;
- Bây giờ đang đi du lịch ở Lệ Giang, hy vọng có thể trợ giúp được cho cô bé.
Nói xong.
Luật sư An giơ tay vỗ nhẹ bả vai cô bé, đặt danh thiếp lên bàn trà trước mặt cô, đứng dậy, rời khỏi tiệm cà phê.
Tốt quá hóa tệ, lạt mềm buộc chặt.
Luật sư An hiểu được mấu chốt nắm chắc hỏa hầu.
Rẽ vào trong góc.
Luật sư An dừng bước.
Hai tay dùng sức xoa mặt mình.
Lên não lại lên não rồi.
Sao cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện này.
Cầm thú.
Vô sỉ.
Bại hoại.
Vừa mắng mình một trận, giảm bớt không ít cảm giác có tội, luật sư An đốt điếu thuốc, vừa đốt, còn chưa kịp hút một hơi, đầu ngón tay lại dập tắt rồi.
Luật sư An lấy bật lửa ra châm lần nữa.
Lại nhanh chóng tắt đi.
Ném điếu thuốc xuống.
Luật sư An lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, bắt đầu nhìn khắp bốn phía.
Mũi ngửi ngửi.
Lẩm bẩm:
- Người không ra người quỷ không ra quỷ, mùi gì lạ vậy?
... ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận