Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 773: Tôi nhớ ngày xưa tôi ở đây

Cảm khái nói:
- Rất kỳ quái, cũng không thể tưởng tượng nổi đi, lại có thể biến mảnh nhỏ cấp bậc sinh mệnh thành nhân cách.
- Muôn vàn chúng sinh lấy thân thể là tồn tại căn bản, thân thể vừa hỏng, ý nghĩa sinh mệnh tiêu vong.
- Âm ty chúng ta lại càng tiến thêm một bước, lấy linh hồn làm vật trung gian, thậm chí thân thể cũng không phải không thể đổi được, ví dụ như lúc trước khi Phùng Tứ Nhi lên đây, đi nhà tang lễ mượn thân thể vậy.
- Nhưng đến cấp bậc như Doanh Câu kia, anh ta thậm chí có thể phân mảnh nhỏ sinh mệnh này thành mức độ nhân cách cực nhỏ, làm đàn tràng trong vỏ ốc, cấp bậc này, thật sự đáng sợ.
- Có ý tứ suy nghĩ của ta không diệt, thân cũng không diệt.
- Ý anh đang nói rằng hiện giờ lão Châu biểu hiện ra là một loại nhân cách khác sao?
- Chia năm năm đi.
- Một khả năng là bản thân ông chủ thức tỉnh rồi, giống như “Thánh đấu sỹ Seiya” trong manga Nhật, đánh không lại bạn không sao, thông qua một phen bị giết và lầm bầm có thể thiêu đốt lên tiểu vũ trụ chơi cái bùng nổ.
- Ông chủ bị hòa thượng kia ép, đến cá mặn xoay người, cá mặn đâm tới, cá mặn quyết đấu, cá mặn vạn tuế xung phong.
- Dường như cũng không phải không có khả năng?
Nói thì nói vậy, cũng nói chia năm năm, nhưng Hứa Thanh Lãng có thể nghe ra được, bản thân luật sư An cũng không thể nào tin được khả năng này.
- Khả năng thứ hai thì sao?
- Khả năng thứ hai chính là, bởi vì ông chủ cắn nuốt Mộc Thừa Ân, mà Mộc Thừa Ân và người trong tranh rất có thể có quan hệ cực kỳ sâu sắc.
- Phải biết rằng.
- Trên thế giới này.
- Mộc Thừa Ân là cương thi thứ hai có linh hồn mà ta đã thấy!
- Nếu như ông ta là người đời sau của người trong tranh kia, hoặc là người kế thừa một - phần y bát hoặc truyền thừa của người trong tranh.
- Tóm lại, giữa người trong tranh và Mộc Thừa Ân nhất định có quan hệ gì đó.
- Mà bức tranh cổ kia mang đến cách nhìn.
- Thoạt nhìn cũng rất kỳ quái.
- Doanh Câu đang phẫn nộ, người đàn ông trẻ tuổi kia lại nâng cốc nói cười.
- Tôi ngược lại có một dự đoán, tôi tin tưởng ông chủ cũng đoán được, đó chính là, người trong tranh kia, rất có thể là chó giữ nhà nào đó cho Doanh Câu.
- Nhưng người này vẫn thành công trưởng thành, vả lại thoát khỏi trói buộc của Doanh Câu, là người này ưu tú hay tính kế được Doanh Câu cô phụ Doanh Câu, không thể kiểm chứng được.
- Tóm lại.
- Người đó thành công.
- Người đó khiến Doanh Câu không thể làm gì, thành công đi ra khỏi số mệnh các đời chó giữ nhà, khai sáng kết cục mới.
- Mà Mộc Thừa Ân lại là truyền nhân của người đó hoặc may mắn chiếm được một phần y bát của người đó.
Nghe đến đây.
Hứa Thanh Lãng híp mắt lại.
Trong cơ thể của anh cũng có một phần lực lượng hải thần bị phong ấn, rất nhiều thứ thật ra càng có suy nghĩ và cảm nhận trực quan hơn, nên nói ngay:
- Ý của anh là, bởi vì ông chủ nuốt Mộc Thừa Ân, kích thích nhân cách nào đó trong cơ thể anh ấy thức tỉnh?
- Mà trước mắt, chính là...
Luật sư An chậm rãi gật đầu.
Thật ra.
Rất nhiều thứ đều rõ ràng.
Dưới điều kiện Châu Trạch đã sớm có thể khống chế trạng thái cương thi.
Bởi vì nuốt một Mộc Thừa Ân, lại thiếu chút nữa mất trí mà muốn ăn cả Oanh Oanh.
Thật hiển nhiên.
Là do Mộc Thừa Ân, khiến một nhân cách khác trong cơ thể anh ấy, tồn tại tương tự như Lý Tú Thành bắt đầu phát ra ảnh hưởng.
Nhưng mà, vị kia càng trâu bò hơn Lý Tú Thành.
Phải biết rằng lúc Lý Tú Thành bại trận ở Thái Bình Thiên Quốc, cho dù rất sùng kính khi nhìn thấy Doanh Câu ở trong mộng, nhưng Doanh Câu lại chỉ mắt lạnh nhìn ông ta lên cao nhìn ông ta đãi tiệc nhìn ông ta sụp xuống.
Nhìn ông ta thành phá, nhìn ông ta bị bắt, nhìn ông ta bị giết.
Ở góc độ cấp trên mà nói, Doanh Câu vốn không hề coi trọng các đời chó giữ nhà.
Hoàng đế cổ đại và đại tướng biên cương có một cách nói “Du mục thay trời”, chữ “Mục” ở đây thật ra rất rõ ràng giải thích thái độ của cấp trên đối với người tầng dưới cùng.
Quyền quý nhân gian còn coi dân chúng như heo dê chó rau dưa.
Như vậy.
Doanh Câu có cấp bậc sinh mệnh vượt xa tưởng tượng của con người, từ thời kỳ thượng cổ đã là cá sấu lớn một phương, sẽ nhìn cấp dưới như thế nào, cũng có thể hiểu được.
- Như vậy, có phải ông chủ bị?
Hứa Thanh Lãng giơ ngón tay chỉ lên đầu mình, xoay tròn.
Luật sư An lắc đầu, nói
- Không đến mức, dựa theo ý tứ miêu tả trong bức tranh cùng với sự xuất hiện của tồn tại như Mộc Thừa Ân, có thể xác định một điểm đó là vị chó giữ nhà kia hoàn thành nhiệm vụ mà các đời chó giữ nhà không thể hoàn thành, hoàn toàn thoát khỏi khống chế của Doanh Câu.
- Thậm chí rất có thể tách ra khỏi Doanh Câu, tự mình lấy hình thức sinh mệnh tồn tại.
- Nhưng người đó dù sao cũng từng làm chó giữ nhà, dựa theo hình dung trước đó của ông chủ, ở sâu trong linh hồn anh ấy, chỗ bị Thái Sơn trấn áp có rất nhiều cây cột bằng đồng thau còn có một hồ nước, phía dưới đều là bóng dáng của các đời chó giữ nhà.
- Anh ta đi rồi, nhưng trong đó khẳng định có lưu lại dấu ấn tinh thần của anh ta, không tạo thành uy hiếp đối với ông chủ.
- Nếu như vậy, chẳng phải tương đương với thêm một Doanh Câu?
Luật sư An thiếu chút nữa không nhịn được “Phi” một tiếng, suýt chút nữa bật câu “Ý kiến đàn bà” ra khỏi miệng.
- Kia chỉ là ảnh hưởng của một nhân cách, còn có khác biệt rất lớn so với Doanh Câu.
Ít nhất ở trong mắt luật sư An.
Vẫn là Doanh Câu tốt nhất.
Quan trọng nhất trong đó là.
Doanh Câu chỉ là một tiềm lực siêu cấp khi gặp rủi ro, đáng để thu lại!
Người trong tranh lợi hại nữa, đơn giản là thừa dịp Doanh Câu gặp rủi ro thiết kế Doanh Câu một đường.
Dĩ nhiên.
Vị kia quả thật cực kỳ lợi hại, dù sao con rết trăm chân đập hoài không chết, có thể nhổ răng cọp ở trước mặt Doanh Câu, tuyệt đối là ưu tú trong ưu tú.
Nhưng so sánh với ông chủ nhà mình.
Vẫn còn kém nhiều lắm.
Nhìn quan hệ giữa ông chủ nhà mình với Doanh Câu.
Anh một câu “Chó giữ nhà”.
Tôi một câu “Tên ngu ngốc cứng đầu”.
Con mẹ nó.
- Ma quỷ.
- Oan gia.
Có đôi khi luật sư An rất khó lý giải được.
Hoặc là ông chủ nhà mình có được nhân cách mị lực của thiên độc hậu, hoặc chính là mèo mù đụng phải chuột chết.
Bằng không sao ông chủ nhà mình có thể ở chung với Doanh Câu ra cảm giác dầu nhờn tốt được?
Thành tựu này.
Đủ để miểu sát tất cả các đời chó giữ nhà, kể cả vị trong bức tranh kia.
- Còn phải đánh bao lâu.
Hứa Thanh Lãng thấy trận chiến phía dưới còn khó phân ra nên hơi lo lắng nói.
Cũng may, quỷ khí và sát khí tràn ngập nơi này, người thường không phát hiện ra tình huống ở đây, giống như ban đầu đã đánh ra một hố to ở trước cửa đồn cảnh sát nhưng cảnh sát ở bên trong lại không hề phát hiện ra.
- Tôi ngược lại không lo lắng hiện tại, tôi lo lắng sau khi đánh xong.
Luật sư An chép chép miệng, tiếp tục nói với Hứa Thanh Lãng:
- Cậu chuẩn bị sẵn sàng đi, trước kia là Doanh Câu khống chế chủ đạo, tuy rằng vị kia có phần mắt cao hơn đỉnh, nhưng mỗi lần trở về, ít nhất sẽ lưu lại chút chuẩn bị, cũng bởi vì vậy nên trước kia mỗi lần ông chủ bị thương trở về lại chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian ngắn là được rồi.
Hiện giờ vị này chỉ lưu lại nhân cách ảnh hưởng, nhưng lại không quan tâm đến chủ nhân đã trực tiếp tạo ra, nhìn cặp tay của anh ấy kìa, chậc chậc, tôi sợ chờ đánh xong, ông chủ sẽ bị ép thẳng thành người khô, thậm chí tính mạng đều có... ...
Hứa Thanh Lãng nghe vậy, gật gật đầu.
Thật ra, lực lượng vẫn là lực lượng này, phần lớn lực lượng này vẫn lấy thân thể bản thân Châu Trạch làm vật trung gian ra cân nhắc, Doanh Câu dùng và Châu Trạch dùng lại là lèo lái nhân cách này.
Khác biệt chính là khống chế và lý giải rất nhỏ đối với lực lượng.
Nhưng nước trong hồ không hề biến hóa về lượng.
Cho nên.
Ở dương gian.
Khi Doanh Câu đối mặt với người nào địa ngục có diện mạo đều sẽ theo bản năng “Im bặt”.
Nhưng trước đó ở địa ngục có Vương Lục ngang hàng tự mình hiến tế, lập tức có thể chém giết bốn phương dưới địa ngục, thật sự thuần túy lấy Châu Trạch “Hồ nước” này đến cân nhắc, không đủ làm đại sự gì.
- Ủa!
Luật sư An phát ra một tiếng nghi ngờ:
- Muốn phân thắng bại rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận