Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1418: Uy nghiêm của Đệ nhất (1)

- Loại người này.
- Thật ra thì không được tính là người thông minh.
- Người thông minh thật sự, vĩnh viễn cảm giác bản thân ngu ngốc, vĩnh viễn cảm giác mình ngu xuẩn, người càng thông minh hơn, thì lại càng cảm thấy mình đần hơn, lại càng cảm thấy bản thân ngờ nghệch hơn.
Doanh câu từ chối cho ý kiến, anh ấy không có cái loại thói quen cố gắng tiếp lời và tâng bốc nịnh nọt người khác trong lúc trò chuyện.
Nếu không, ban đầu anh ấy cũng sẽ không bị hoàng đế kiêng kỵ, sau đó đày vào trong địa ngục đi.
Về phần hàng loạt thay đổi và phát triển bên trong địa ngục sau đó, chỉ có thể nói là tạo hóa trêu ngươi đi.
Lúc thời đại đó cũng đã sớm trôi xa rồi, bản thân cũng coi như là chứng nhân của thời đại đó, lại còn có thể tiếp tục cẩu thả sống sót qua ngày.
Âu cũng là số phận đi, chỉ còn lại chút thổn thức mà thôi.
- Chẳng qua là, vẫn cảm thấy có chút đáng tiếc nha, thân là trưởng bối, tôi cảm nhận được là đứa bé này rất thông minh, bắt đầu từ tôi, đến thời của nó, ở giữa cũng có rất nhiều thế hệ, có cảm giác, một đám ở giữa này, từng kẻ từng kẻ đều giống như là đầu khúc cây vậy, không hiểu được thế sự xung quanh một chút nào.
- Chỉ như vậy, tôi thấy rất được, thực sự được.
- Nếu đã được, vậy tại sao còn tiếc nuối chứ?
Là người nhỏ “tuổi” nhất trong này, ông chủ Châu - vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, không câu nệ việc bản thân là người mở đường để tiếp nối câu chuyện hoặc là tạo một bậc thang để đi xuống.
Hiển nhiên là người làm biếng rất hài lòng với điểm này của ông chủ Châu.
Lúc đối mặt với Doanh câu.
Ông ta không có một chút ưu thế về tâm lý nào.
Bất luận là ở trên phương diện nào, ở trước mặt Doanh câu, đều là người bị treo lên đánh.
Nhưng hết lần này tới lần khác ông ta lại cũng coi như là người đã từng đứng ở vị trí cao nhất nơi đầu sóng ngọn gió.
Việc đó khiến cho ông ta có thể khách khí giữ một chút tôn trọng cơ bản đối với Doanh câu, nhưng nếu thực sự phải cúi đầu làm người nhỏ hơn, cũng rất khó.
Cũng may.
Nơi này còn có một Châu – dầu bôi trơn.
- Đáng tiếc là, tôi bố trí nhiều như vậy, lúc trước hao hết tâm tư, tốn không ít công phu, mới moi ra được hết mấy lão già năm đó, đánh cho tàn phế, phong ấn ở nơi ấy.
- Giống như là đánh cá lên hết, sau đó ướp ở nơi đó, là để chuẩn bị cho đời sau.
- Chỉ vì.
- Chờ ngày này.
- Kết quả.
- Ngược lại thì nó giỏi lắm.
- Thấy tình hình không xong thì trực tiếp bỏ chạy.
Đáng tiếc, là bởi vì những bố trí trước đó của ông ta coi như vô dụng, cuối cùng dứt khoát để cho Tử Kim Thần Hầu dẫn đám còn sót lại kia chạy ra ngoài chơi một trận công thành mà thôi.
Vui vẻ yên tâm, có lẽ phần lớn cha chú trưởng bối đều hy vọng con cái của mình có thể sống tốt đi, cho dù là thật sự quang vinh rồi, nói một tiếng vì con mà kiêu ngạo, nhưng tấm lòng khổ sở chua xót trong đó, chỉ có chính bản thân người đó mới biết được mà thôi.
- Ngược lại thì có một điểm, tôi thực sự rất tò mò, ban đầu ngài mất cái giá lớn như vậy mới ngăn cản được tất cả mọi chuyện kia, lần này, tại sao lại không thèm quan tâm và bình thản như vậy?
Người làm biếng nhìn Doanh câu, đây là lần thứ hai ông ta hỏi về vấn đề này.
Lúc trước, ngài không tiếc cái chết, cũng phải chặt đứt mười ngón tay kia, cưỡng ép trì hoãn trận thay đổi này lâu như vậy mới lại xảy ra lần nữa.
Theo lý thuyết, trong lòng mỗi người đều có máu cờ bạc, chính là kiểu sẽ càng trở nên cố chấp hơn đối với thứ mà bản thân mình đã xác định.
Tỷ như tình cảm, tỷ như cổ phiếu, tỷ như cờ bạc, tỷ như đa cấp.
- Ông biết được cái gì là đúng, lại biết rõ chuyện gì là sai sao?
Đây là Doanh câu hỏi ngược lại.
Nghe vậy.
Thở dài một cái.
Nói:
- Cũng đúng.
Trận thay đổi này, sẽ khiến cho âm dương bắt đầu bị xáo trộn, sự thay đổi của âm phủ cũng sẽ dần dẫn được phản chiếu ở dương gian đi.
Nhưng lỡ như đây chính là chiều hướng phát triển thì sao?
Đây chính là sự thay đổi bình thường thì sao?
Tính chính xác của mọi chuyện, chỉ có thể được quyết định bằng vị trí mà cái mông của bạn đang ngồi mà thôi.
Một khi đã không phân chia được đúng sai tuyệt đối như vậy, như vậy, có rối rắm hay lựa chọn nhiều hơn nữa, thật ra thì đều có vẻ giống như một trận nói đùa mà thôi.
Giống như là vấn đề khẩu phần lương thực của con người và chủ trương thu hẹp canh tác trả đất cho rừng vậy, đúng hay sai, phải xem bạn đứng ở phía nào.
Lúc trước. đúng thật là Doanh câu ngăn cản, nhưng lúc đó anh ấy là chủ nhân của địa ngục, có người muốn mò đến vương tọa của anh ấy, đương nhiên anh ấy phải nhấc thân lên làm cho xong chuyện.
Bây giờ.
Tất cả mọi chuyện.
Cũng đã không còn lý do và loại chấp niệm như lúc trước nữa rồi.
Người làm biếng vỗ chân một cái.
Đứng dậy.
Lại lần nữa cảm khái nói:
- Đáng tiếc, tôi sinh ra quá sớm mà.
Sinh ra sớm, cũng sẽ chết sớm.
Nếu như đến hiện tại ông ta còn chưa chết.
Vẫn còn sống ở thời đại này.
Nếu như vây, chuyện mà lúc trước Doanh câu có thể hoàn thành, ông ta có lòng tin bản thân cũng có thể hoàn thành được.
Địa Tàng Vương Bồ Tát gì đó, Thập Thường Thị gì đó.
Lúc trước Doanh câu có thể thu dọn được, ông ta cũng có thể làm được.
Ông ta có loại tự tin này.
Đương nhiên rồi.
Lý lịch huy hoàng ban đầu của ông ta, cũng đủ chứng minh quả thật là ông ta có tư cách nói ra những lời này.
Ánh mắt của người làm biếng lại lần nữa rơi vào trên người của Châu Trạch.
Ông chủ Châu bị nhìn chằm chằm có chút không tự nhiên.
Đưa tay chỉ chính mình.
- Tôi làm sao?
- Tôi rất hiếu kỳ.
- Hiếu kỳ cái gì?
- Hiếu kỳ tại sao một người tầm thường như vậy mà lại có số mệnh tốt như vậy.
- ... - Châu Trạch.
Doanh câu có chút rũ mắt, nói:
- Thời gian, không còn nhiều lắm.
- Tôi biết, tôi biết rồi. - Người làm biếng duỗi người - Chẳng qua là đã quá lâu không có cơ hội nói chuyện với người khác rồi, lại vừa đúng là với ngài nữa, cho nên khó tránh khỏi cảm thấy có một chút xíu kích động mà thôi.
- Nói ra cũng không ngại mất mặt, tôi lúc ban đầu, thế nhưng là đã xem ngài thành mục tiêu của tôi, chỉ tiếc, vào thời đại đó của tôi, đến một tên có thể đánh được cũng không có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận