Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1324: Truyền công (1)

Đã bước sang tuần cuối của tháng tư rồi, ở nơi bốn mùa rõ ràng như Thông Thành này, bốn mùa rõ ràng, có đôi lúc nhìn như là một lời ca ngợi, nhưng đồng thời nó cũng mang ý nghĩa, mùa hè đặc biệt nóng mùa đông đặc biệt lạnh.
Cũng may, ở trong tiệm sách cũng không phải chỉ có một máy điều hòa không khí màu xanh lục, có Oanh Oanh ở bên cạnh, đến gần một chút, tự nhiên sẽ lạnh thôi.
Châu Trạch bưng cà phê lên, nhấp một ngụm, Oanh Oanh đợi ở bên chỗ bác sĩ Lâm một ngày, hai người phụ nữ còn cùng nhau đi chơi dạo phố, Châu Trạch chú ý tới, Oanh Oanh mang về không ít tất chân.
Dạo này bởi vì chuyện của lão đạo, dường như không khí ở tiệm sách có hơi đè nén, mỗi một bữa cơm mà Hứa Thanh Lãng đều giống như đang làm “bữa tối cuối cùng”, cực kì phong phú, buổi trưa lại làm một chút khoai tây sợi*…
(*món ăn truyền thống của miền bắc Thiểm Tây, khoai tây thái sợi, tẩm bột hấp sau đó chiên, thêm một số nguyên liệu khác)
Cảm giác, giống như lúc Oanh Oanh mặc một vài món đồ lụa trắng để khiến cho anh vui vẻ vậy.
Trên mặt nghiêm túc ổn định ung dung, trong đầu vẫn đang suy nghĩ về những chuyện này, thật ra thì việc này nên tính là kỹ năng cơ bản của đàn ông rồi.
Đáng tiếc.
Cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng.
Phương Phương mang theo một thùng hàng chuyển phát nhanh thật lớn đi tới, đẩy mở cửa tiệm sách, nói Châu Trạch:
- Ông chủ, chuyển phát nhanh của Lục Du!
Lão đạo không có ở đây.
Hàng chuyển phát nhanh được đặt ở trên bàn trà trước mặt Châu Trạch.
Cái thùng rất lớn, nhưng cũng không quá nặng, nếu không Phương Phương cũng sẽ không tự mình đưa qua, dùng cách nói của Phương Phương mà nói, cô ấy thân thể yếu đuối dễ thổi bay, sao có thể mang vác thứ gì đó được?
- Lão đạo có ở đây không?
- Đi ra ngoài rồi, ông chủ.
- Ồ.
Dạo này lão đạo càng siêng năng chạy ra bên ngoài hơn.
Hơi có một loại cảm giác buông thả lần cuối cùng.
- Nếu lão đạo không có ở đây, gói hàng của ông ta, chúng ta cứ mở ra trước vậy.
- Được, ông chủ.
Oanh Oanh tiến lên, không đi lấy kéo hay là dao nhỏ gì đó, trực tiếp dùng móng tay của cô ấy rạch mở băng keo dán ở bên trên, ngay sau đó hai tay nắm lấy hai bên mép, xé mở thùng hàng.
- Roạt…
Thùng hàng chuyển phát nhanh bị xé mở.
Để lộ ra đồ ở bên trong.
Khó trách không nặng, lần này bên trong không phải là người được chuyển phát nhanh, mà là quần áo.
Oanh Oanh lấy quần áo ở bên trong ra, bày ra với Châu Trạch:
- Ông chủ, quần áo lão đạo mua thật là lộng lẫy nha.
- Đây là áo liệm.
- A, lão đạo cân nhắc thật lâu, thực sự đã bắt đầu lo hậu sự cho bản thân rồi sao.
Đối với hành vi này, ngược lại Oanh Oanh tỏ vẻ có thể hiểu được, nhớ lại lúc đó, cô ấy vẫn luôn chuẩn bị tinh thần là sẽ bị ông chủ thiêu hủy trong tiết hàn y*, vì thế còn cố ý thiết kế thêm cho bản thân một cái giường trúc đấy.
(*thập nguyệt sóc, hằng năm vào ngày mồng 1 tháng 10 âm lịch, ngày này chú trọng tế tự những người đã mất, gọi đó là tống hàn y (tặng áo lạnh). Ngày này cũng với ngày thanh minh và trung nguyên (rằm tháng 7) được gọi là “tam đại quỷ tiết” trong một năm)
Lúc bạn có thể bình tĩnh đi đối mặt và lựa chọn cái chết.
Tự nhiên có thể bình tĩnh tăng thêm một chút cảm giác nghi thức cho lễ tang của mình.
- Không đúng, cho dù lão đạo có đặt làm áo liệm cho bản thân, cũng không thể nào lựa chọn loại màu sắc lộng lẫy tươi tắn như vậy, có lẽ ông ta sẽ đi đặt làm một bộ đạo bào mới,chứ không phải cái này...
Châu Trạch lật ngược thùng đựng hàng chuyển phát nhanh lại.
Tìm một chút.
Địa chỉ giao hàng lại vừa đúng là Kim Lăng.
Lần trước chuyển phát nhanh hai “người bạn nhỏ” tới, cũng là từ nơi này.
Chẳng qua là.
Lần này lại còn để lại số điện thoại.
Châu Trạch lấy điện thoại di động ra, dựa theo số điện thoại trên đó mà gọi đi.
- Tút… tút… tút…
Kết nối được.
Nhưng không có ai nhận.
Để điện thoại di động xuống.
Châu Trạch đưa tay sờ sờ ở trên cằm của mình.
Nếu quả như thật là vị kia gửi áo liệm tới, có nghĩa như thế nào?
Chuẩn bị hậu sự trước thời hạn cho lão đạo sao?
Cũng không phải nha.
Dựa theo suy đoán trước đó của Châu Trạch, trước đó, vị tàn hồn Phủ Quân không biết là đời bao nhiêu đã xuất hiện ở dương gian, cướp đoạt tuổi thọ, rất có thể là vì để kéo dài tuổi thọ cho lão đạo.
Nhưng bây giờ lại đưa áo liệm tới.
Chẳng lẽ là mình muốn rẽ hướng khác đi?
Có lẽ trình độ tình thân của Phủ Quân nhất mạch không cao như vậy, hoặc giả là, lão đạo đã thành công khiến cho đám lão tổ tông kia của ông ta đồng ý buông tha trị liệu?
Châu Trạch lại cầm lấy áo liệm, kiểm tra một chút, xác nhận chỉ là một bộ áo liệm thông thường, không còn huyền cơ gì khác.
Lúc này, dường như Châu Trạch đột nhiên nghĩ tới điều gì, nói với Oanh Oanh:
- Cái mặt nạ kia, lấy ra đây.
- Vâng, ông chủ.
Oanh Oanh đi lên trên lầu, rất nhanh thì đã mang theo cái mặt nạ kia chạy xuống dưới.
- Ông chủ, mặt nạ này đang rung lên này.
Châu Trạch nhận lấy mặt nạ.
Không hề do dự.
Mang mặt nạ lên trên mặt của mình.
...
Cái bàn vô cùng quen thuộc, không gian mờ ảo tối tăm quen thuộc.
Bàn tay tròn vo quen thuộc, khuôn mặt tròn vo quen thuộc.
Cái máy truyền tin này vốn dĩ thuộc về nội bộ của đội chấp pháp, ông chủ Châu cũng coi là chơi quen tay, không còn cảm giác mới mẻ như lần đầu tiên sử dụng nữa.
- Phốc!
Quả nhiên.
Con búp bê mặc cái yếm hồng bên trên viết một chữ “thịt” kia xoay người đi lên, động tác cực kì nhanh gọn.
Sau đó.
Nó dừng lại ở vị trí cách Châu Trạch khoảng chừng mười thước.
Ngay sau đó.
Bàn tay của nó đưa lên trên đầu của mình.
“Crắc”.
Lấy cái đầu của nó xuống.
Trong lòng ông chủ Châu phát ra một tiếng than thở, không phải chứ?
Sau đó.
Là trò chơi “lấy đầu của mình xuống làm banh đá” kéo dài đến nửa giờ”.
...
Tháo mặt nạ xuống.
Trên mặt Châu Trạch lộ ra vẻ mệt mỏi.
Đây là kết quả của việc anh đã rút kinh nghiệm kết thúc trò chơi trước thời hạn rồi đấy, nếu không trò chơi buồn chán này, có lẽ không thể tiếp tục được rồi.
Giống như lần trước vậy.
Bất luận bản thân anh kêu cái gì, hỏi cái gì, nói cái gì.
Đối phương chẳng qua là vẫn đá bóng, đá bóng, rồi lại đá bóng như trước.
Giống như là không thể nào tự kiềm chế được mà đã đắm chìm vào trong trò chơi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận