Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1218: Người trong mộng

Lão đạo cầm chén đũa lên, bắt đầu ăn ngấu nghiến, ông ta thực sự rất đói.
Châu Trạch không có gì khẩu vị, ngồi ở bên bàn cơm, ăn từng miếng từng miếng nhỏ, ngồi ăn cơm với lão đạo.
Trong thực thế, có một vài chuyện, thông thường sẽ không phát triển như hướng mọi người đã dự đoán, hơn nữa, đối với trạng thái tâm lý hiện tại của lão Hứa, Châu Trạch cũng rất khó đi mà cảm động lây được.
Dù sao, đối với ông chủ Châu mà nói, chỉ biết là một miếng cao da chó rất biết gây phiền phức đã bị giải quyết triệt để rồi, anh cũng lười đi quan tâm đến kiếp trước kiếp này của miếng cao da chó này.
Nhưng rõ ràng lão Hứa lại khác, dù sao đây cũng là kẻ thù giết cha giết mẹ cậu ta, vốn dĩ là một bồn lửa giận, sau khi báo thù xong vẫn chưa hoàn toàn phát tiết ra ngoài hết được, cứ như vậy mà lại mơ mơ hồ hồ kết thúc, mà nguyên nhân lại không rõ ràng như vậy, nói là buồn rầu, vẫn còn có chút nhẹ.
Cũng may tư chất tâm lý của lão Hứa vẫn còn được, ông chủ Châu tin tưởng rất nhanh lão Hứa có thể tự mình thoát ra được, dù sao, cuộc sống vẫn còn phải tiếp diễn không phải sao.
Dù sao.
Một người có yếu ớt hơn nữa, một khi trong tay bạn có hai mươi mấy gian phòng, bạn cũng có thể học được cách kiên cường thôi.
Ăn cơm xong xuôi.
Oanh Oanh tới dọn dẹp bàn, lão đạo lau miệng, tiếp tục ngồi ở bên bàn cơm, sau khi đưa cho Châu Trạch một điếu thuốc, cũng tự châm một điếu cho mình, nói:
- Ông chủ, trước đó anh nói còn có chuyện gì?
Lão đạo nhớ trước khi dọn cơm ông chủ có nói chuyện gì đó mà chỉ mới nói được một nửa.
- Ngày mai tôi phải đi ra ngoài một chuyến, trong tiệm, tạm thời phải nhờ các người trông coi một chuyến rồi.
Vừa nói.
Châu Trạch còn cố ý chỉ chỉ tiệm thuốc ở bên cạnh, nói:
- Lão đạo, nhất là hai bệnh nhân ở bên trong tiệm thuốc kia, đều là bạn tốt của chúng ta, ông phải chăm sóc người ta cho cẩn thận đấy.
- Nếu như người ta muốn xuất viện mà nói, ông phải đi tiễn, nếu không người ta sẽ chê cười chúng ta không biết phép lịch sự.
- Được, ông chủ, không thành vấn đề, chuyện này cứ giao cho bần đạo phụ trách.
Châu Trạch gật đầu một cái, xem thời gian ở trên điện thoại di động một chút, rồi nói:
- Buổi sáng ngày mai tôi sẽ lái xe đi, đến lúc đó Oanh Oanh sẽ đi cùng với tôi.
- Nhất định phải đi sao?
Hứa Thanh Lãng lại cắn trái dưa leo một miếng, vừa nhai kỹ vừa nói.
Cậu ta vẫn hiểu rõ tính cách của Châu Trạch, vĩnh viễn sợ phiền toái, hơn nữa bây giờ vừa mới trải qua chuyện của Khánh rồi lại trải qua chuyện của sư phụ cậu ta, chính là trắc trở liên tục vừa mới kết thúc.
Dựa theo tính cách Châu Trạch mà nói.
Đang là thời điểm là có thể thoải mái tiếp tục làm Cá Mặn.
Sao bỗng nhiên lại bận rộn được?
- Phải đi.
- Ừ, yên tâm đi, chuyện trong nhà có chúng tôi lo liệu.
Nếu Châu Trạch đã nói kiên quyết như vậy, Hứa Thanh Lãng cũng không tiếp tục nói những chuyện khác nữa.
Châu Trạch đầy ẩn ý mà nhìn lão đạo đã đứng dậy và đang đi tìm Hầu Tử, nâng chén trà lên, uống một ngụm, lại nhanh chóng đặt ly trà xuống, nói với Hứa Thanh Lãng:
- Tối nay anh thương lượng với cùng Bạch Hồ cùng với tiểu cương thi kia một chút, khoảng thời gian này, trong tiệm của chúng ta vắng khách đến lợi hại.
- Tôi hiểu rồi.
- Được, trước hết cứ như vậy đi.
Châu Trạch đứng dậy, đi về phía cầu thang.
Hứa Thanh Lãng theo bản năng cảm thấy, trước khi ăn cơm, thật ra lão Châu muốn thương lượng một vài chuyện gì đó với hai người bọn họ, nhưng sau khi ăn xong dường như là đã trực tiếp tự mình quyết định rồi, không có ý định thảo luận thêm nữa.
Hơi nghi hoặc một chút, nhưng nếu lão Châu không muốn nói, Hứa Thanh Lãng cũng không có ý định hỏi tiếp, thành thành thực thực chăm lo việc nhà cho tốt là được rồi.

Trở về phòng.
Châu Trạch nằm xuống giường.
Một lát sau, Oanh Oanh đã dọn dẹp dưới nhà xong, cũng đi vào phòng ngủ, lấy ra một cái vali hành lý.
- Ông chủ, đồ đạc đều đã chuẩn bị xong.
Ban ngày Châu Trạch đã giao nhiệm vụ cho cô ấy và tiểu Hầu Tử sắp xếp hành lý chuẩn bị lên đường bất cứ lúc nào, nhưng bởi vì lão đạo phát huy vượt xa bình thường.
Hai mối phiền toái chiến đấu ác liệt một trận.
Vậy nên đương nhiên bọn họ không cần bỏ trốn nữa.
Nhưng trùng hợp lại cần phải đi xa, cũng không cần đi dọn đồ thêm nữa.
- Ừm.
Châu Trạch đáp một tiếng, mở to mắt, nhìn trần nhà.
Oanh Oanh lộ ra vẻ phấn khích thật sự, có lẽ, theo Oanh Oanh, bất kể việc đi ra ngoài phải đối mặt với nhiều mối nguy hiểm hơn nữa, nhiều sóng gió hơn nữa, cô ấy cũng có thể xem như đây là chuyến đi trăng mật của cô ấy và ông chủ.
Hơn nữa, lần này ông chủ chỉ đem theo một mình cô ấy nha!
Suy nghĩ một chút đã cảm thấy kích động, kêu: Anh Anh Anh!
- Ông chủ, lần này chúng ta đi ra ngoài cần phải mất bao lâu? - Oanh Oanh hỏi.
- Không biết, có thể sẽ cần tốn một chút thời gian, còn cụ thể, đến lúc đó lại tính tiếp đi.
Dù sao đó cũng là một nơi không biết, ai cũng không biết được sẽ đụng phải chuyện gì ở đó.
- Ông chủ, gần đây anh thật sự rất mệt đấy.
Oanh Oanh nhìn thấu Châu Trạch mệt mỏi, bò lên giường, sắp xếp hai chân của mình lại thành một độ cong thích hợp, tỏ ý ông chủ gối đầu lên trên hai đùi của cô ấy, để cô ấy xoa bóp đầu cho ông chủ một chút.
Châu Trạch theo bản năng đứng dậy, loại tư thế này, hai người đã sớm luyện tập vô số lần trên giường rồi, đã sớm xe nhẹ chạy đường xa rồi.
Oanh Oanh dịu dàng xoa bóp giúp Châu Trạch, Châu Trạch nhắm hai mắt, lặng lẽ hưởng thụ loại tĩnh lặng trong nháy mắt này.
- Ông chủ, lần này thật là nhiều tiền nha, so với chuyện Hải thần lần trước còn nhiều tiền hơn nhiều.
- Chuyện Hải thần lần đó, hình như tôi chỉ lấy tiền đặt cọc mà thôi. - Châu Trạch nhắc nhở.
- Hình như đúng như vậy, Hải thần đáng chết kia, lại keo kiệt như vậy, không thể tưởng tượng nổi, đúng rồi, ông chủ, có cần cà phê không?
- Một ly đi.
- Vâng.
Oanh Oanh xuống giường, đi ra ngoài pha cà phê.
Một mình Châu Trạch nằm trên giường một lúc.
Đứng dậy đi tới bên cạnh bàn đọc sách, đưa tay cầm lấy quyển trục họa kia.
Thật ra thì, sự nghi ngờ của Hứa Thanh Lãng không sai, vào lúc này, sau khi mấy chuyện sóng gió vừa mới ổn định, ông chủ Châu căn bản cũng không tình nguyện ra khỏi cửa giày vò thêm gì nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận