Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 283: Nước cạn vương bát nhiều (2)

Châu Trạch đi quanh phần mộ một vòng, sau đó nhún nhún vai, nói:
- Không phát hiện vấn đề gì, cũng không cảm giác được quỷ khí… Ở đây sạch sẽ như cậu sau khi thoa mặt nạ dưỡng da buổi tối vậy.
- Tôi cũng đã thử tìm kiếm, nhưng lại không phát hiện được gì ở đây. Tôi vốn cho rằng do đạo hạnh của tôi không đủ, nhưng nếu ngay cả anh cũng không phát hiện được điều gì, có lẽ vấn đề không xuất hiện từ nơi này.
- Những thi hài đã đào lên lúc trước, cuối cùng được xử lý như thế nào? - Châu Trạch hỏi.
- Ngoại trừ những thi hài có thể phân rõ, đơn độc hạ táng, còn lại cơ bản đều bị hợp táng. - Hứa Thanh Lãng nói.
- Có thể khi còn sống bà thất cùng bà bát là kẻ thù, sau khi chết đu không cẩn thận bị hợp táng cùng nhau, từ đó cãi nhau?"
Châu Trạch nửa đùa nửa thật nói.
- Sự tình không đơn giản như vậy, quỷ hồn sẽ ăn gia súc sao?
Ngay khi hai người cùng nhau hút thuốc trò chuyện phân tích chuyện này, xa xa bỗng nhiên truyền đến tiếng hô to:
- Nhảy cầu rồi! Nhảy cầu rồi! Nhảy cầu rồi! ! ! ! ! !
Người la lên chính là một người phụ nữ đã có chồng, tuổi đã cao, nhưng giọng nói vẫn cao vút như trước. Một tiếng gọi này của bà ấy đủ để kinh động nửa thôn.
Hứa Thanh Lãng và Châu Trạch lập tức chạy tới, đã có mấy người đàn ông xuống hồ nước. Không chờ Hứa Thanh Lãng và Châu Trạch có phản ứng gì, mấy người kia đã kéo một người phụ nữ từ trong mương lên.
Nông thôn Giang Nam có thói quen tu sửa mương trong thôn mình, từ đó cũng có thể nuôi ít thủy hải sản...
Khi người phụ nữ bị kéo lên, sắc mặt đã trắng bệch, thế nhưng bà ta vẫn còn tỉnh. Tay bà ta vô thức nắm lấy những thứ chung quanh, giống hệt như bản thân còn đang lâm vào giai đoạn tuyệt vọng khi ở dưới nước.
Hứa Thanh Lãng lập tức đi tới kiểm tra tình huống của bà ấy, thôn dân chung quanh cũng sôi nổi chào hỏi Hứa Thanh Lãng.
Châu Trạch đứng bên cạnh nhìn, anh bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề, không phải vì phá bỏ và dời đi nơi khác nên lão Hứa được hai mươi mấy căn hộ sao? Nơi đây lại là nhà cũ của cậu ta, vì sao nơi đây không bị phá bỏ và dời đi nơi khác?
Hay là, nơi này đúng là nhà cũ của cậu ta, nhưng trước đây khi cậu ta ở cùng cha mẹ, vốn không hề sinh hoạt trong thôn này?
Châu Trạch cũng không thể không biết xấu hổ mà đi hỏi Hứa Thanh Lãng, người ta đang vội vã đây này. Sao lúc này cậu ta có thể hăng hái lấy hai mươi mấy căn hộ của mình ra trang bức được?
Nhảy cầu tự sát, cho dù là ở nơi nào cũng không tính là hiếm thấy, Châu Trạch ngồi chồm hổm bên mương. Nước trong mương này cũng không quá trong, phía trên còn có không ít tảo xanh trôi nổi.
Đưa tay đẩy tảo xanh trước mặt ra, Châu Trạch hơi nghiêng đầu nhìn về phía dưới mặt nước. Không hề phát hiện ra thứ gì, cũng không nhìn thấy bất cứ thứ gì. Tuy rằng hồ nước khá bẩn, nhưng không phải bẩn theo kiểu có "thứ bẩn thỉu gì đó".
Người phụ nữ được cõng về phòng, phụ cận có không ít thôn dân tụ tập lại. Thông Thành thuộc về vùng duyên hải phía đông, cho nên dù là thanh niên trai tráng ở nông thôn, muốn đi làm cũng có thể tìm được việc làm ở gần đây, không cần đi xa xứ ra ngoài làm công, vì thế trong thôn đủ cả già trẻ trai gái.
Hứa Thanh Lãng còn đang bận rộn ở bên trong, Châu Trạch đứng ở phía ngoài đoàn người, rút gói thuốc lá của mình ra.
Đúng lúc này, một ông lão mặc quần áo cơ hơi dơ dáy đi từ phía trước tới, vừa đi ông ta vừa mắng. Trên mặt thôn dân chung quanh đều lộ ra vẻ chán ghét bài xích, sôi nổi tránh ra.
Ông lão tự nhiên mắng bản thân gì đó.
Trước mắng biên độ.
Sau mắng trưởng thôn.
Tiếp đó lại mắng những thôn dân thấy tiền sáng mắt.
Một bộ dạng tức giận và nuối tiếc.
Vừa đi vừa mắng, nước miếng bắn tung tóe, mắng tới mức muốn khó nghe bao nhiêu thì có bấy nhiêu khó nghe.
Quên nguồn quên gốc, thấy tiền sáng mắt, xin lỗi tổ tiên... ...
Châu Trạch ở bên cạnh xem như xem náo nhiệt, tựa trên một gốc cây hòe.
Ở trong mắt Châu Trạch, ông lão này ngược lại rất đáng yêu. Người sống đến tuổi này, còn có gì mà không nhìn thấu, nhìn thoáng được đây? Muốn chửi thì chửi, muốn náo thì náo, muốn điên thì điên. Dù sao thì không tới mấy năm nữa, lão tử đã nằm nhắm mắt xuôi tay, vì sao còn phải khiến mình nhịn tức nhịn bực trong người làm gì?
Chỉ là.
Ông lão mắng mắng một hồi, không ngờ lại quẹo đầu đi về phía Châu Trạch. Khi ông ta nhìn thấy Châu Trạch, theo bản năng mở to hai mắt nhìn.
- Ông nội, ông nội... ...
Một bé gái từ đằng xa chạy tới, kéo tay ông nội nhà mình lại, cô bé rất sợ ông nội chạy đi náo loạn khắp nơi.
Nhưng ông lão vẫn đang nhìn chằm chằm Châu Trạch.
- Đây là chú từ bên ngoài tới, không phải người trong thôn.
Bé gái nói với ông nội mình. Ông nội đã lớn tuổi, đầu óc không còn minh mẫn nữa.
- Chú cái gì!
Ông lão trực tiếp nhổ một bãi nước bọt về phía Châu Trạch.
Nhổ trúng ngay trên giày Châu Trạch.
- Ma quỷ!
- Xin lỗi, xin lỗi, chú, cháu xin lỗi, xin lỗi chú.
Bé gái lập tức ngồi xổm xuống dùng ống tay áo của mình lau giày cho Châu Trạch, cô bé rất sợ chú từ bên ngoài tới này sẽ đánh ông nội nhà mình.
- Trở về, lau giày cho một tên tiểu quỷ làm gì!
- Nhà họ Thôi chúng ta không gánh nổi người này!
- Người là người, quỷ là quỷ, khi còn sống đường đường chính chính.
- Sau khi chết cũng sẽ không khúm núm với đám tiểu quỷ này!
Ông lão quát lớn cháu gái nhà mình, đồng thời còn kéo cháu gái lại.
Cháu gái đứng ở bên cạnh ông lão, không ngừng nói xin lỗi với Châu Trạch, "xin lỗi xin lỗi".
Châu Trạch cúi đầu, nhìn nhìn chiếc giày của mình vừa được cô bé lau. Anh là người có bệnh thích sạch sẽ, tuy rằng cục đờm đặc do ông lão khạc ra đã được lau đi, nhưng cảm giác chán ngán trong lòng lại khó có thể tiêu trừ.
Lại thấy tuy rằng lão đầu này gầm gầm gừ gừ, không được thôn dân yêu thích, nhưng xem ra là một tên gia hỏa ngọa hổ tàng long. Nhìn như điên điên khùng khùng, nhưng trên thực tế lại thấy rõ ràng hơn so với những người khác trong thôn này.
- Ông không sợ diêm vương, vậy cháu gái của ông thì sao? Hay là tôi đưa cô bé xuống trước?
Châu Trạch nửa đùa nửa thật tự nói.
- Thằng nhãi ranh, mày dám!
Ông lão hét lớn một tiếng.
Trực tiếp đánh về phía Châu Trạch.
- Phù phù!
Châu Trạch vốn đang đứng gần ao.
Vừa bị ông lão va chạm.
Không ngờ lại cùng ngã vào ao với ông lão.
- Lại có người nhảy cầu, lại có người nhảy cầu rồi! ! !
- Cứu người, cứu người, nhanh cứu người!
- Ông nội, ông nội!
- Lão điên họ Thôi nhảy cầu rồi! !
Trên bờ truyền đến tiếng gọi ầm ĩ của các thôn dân...
Ông chủ Châu đã từng rơi xuống nước không chỉ một lần.
Nhất là loại trường hợp rơi vào ao hồ như thế này.
Khi ở địa ngục.
Khi ở trong mơ.
Đều đã có.
Nhưng đây là lần đầu tiên anh rơi xuống nước trong hiện thực, hơn nữa còn bị một lão đầu điên điên khùng khùng húc ngã xuống.
Sớm biết vậy.
Tất nhiên không thể miệng tiện.
Bản thân mình đang yên đang lành, tự nhiên chấp nhặt với một người điên làm cái gì.
Vô duyên vô cớ phải chịu một kích “va chạm dã man” của ông ta.
Hơn nữa điều càng làm cho Châu Trạch kinh ngạc là, sau khi lão đầu này rơi xuống nước còn có thể gắt gao nắm lấy bờ vai mình, đồng thời hai chân níu lấy bắp chân mình, đây là dự định trắng trợn kéo mình cùng nhau chết chìm dưới đáy nước!
Phía trên ngược lại có thôn dân bắt đầu chuẩn bị cứu người, nhưng Châu Trạch không dám giao tính mạng mình vào tay những thôn dân này. Anh trực tiếp khiến móng tay dài ra, đâm vào phía sau lưng ông lão kia.
Ông lão vừa rồi còn kẹp rất hăng say.
Trong nháy mắt run một cái.
Trực tiếp mềm nhũn ra.
Châu Trạch khiêng ông lão này ngoi lên mặt nước, thật ra kỹ năng bơi lội của ông chủ Châu cũng chỉ thường thường, nhưng đây không phải sông rộng biển lớn gì, nó chỉ là một ao nước nhỏ, muốn vác theo một ông lão cùng bơi lên vốn không phải chuyện gì quá khó khăn.
Sau khi lên bờ, Hứa Thanh Lãng trực tiếp vọt tới trước mặt Châu Trạch, hô to:
- Anh làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?
- Là Thôi điên khùng đụng cậu trai trẻ này xuống ao. Thôi điên khùng này cả ngày điên điên khùng khùng hùng hùng hổ hổ, bây giờ còn bắt đầu có ý giết người.
- Gọi điện thoại báo cảnh sát đi, ông ta không có con cái, không sao cả, nhưng nếu lần sau đổi lại là người khác bị ông ta đẩy xuống thì làm sao bây giờ?
- Đúng, báo cảnh sát, tốt nhất là để bệnh viện tâm thần bắt ông ta đi đi, càng ngày ông ta càng kỳ cục.
Cô bé quỳ sát bên cạnh ông nội, nhìn ông nội đã hôn mê bất tỉnh, không ngừng lau nước mắt gọi ông nội mau tỉnh lại.
- Đưa ông ta về đi, trên người ông ta có đầu mối.
Châu Trạch nói với Hứa Thanh Lãng.
Hứa Thanh Lãng gật đầu, không nghi ngờ gì, trực tiếp đi qua nâng ông lão lên.
- Tôi đưa ông ta về trước, chuyện báo cảnh sát tạm thời không cần vội, trước tiên phải xử lý xong chuyện trước mắt đã, mọi người không nên hoảng hốt.
Nói xong, Hứa Thanh Lãng lại khiêng Thôi lão đầu đi ra khỏi đoàn người.
Châu Trạch và cô bé đi theo ở phía sau.
Dọc theo đường đi, bé gái vẫn khóc liên tục, Châu Trạch cảm thấy đáy lòng hơi áy náy. Người đùa giỡn là anh, hơn nữa loại đùa giỡn này… anh có bị ông nội người ta kéo xuống nước cũng là đáng đời.
(1) Khai quật cứu hộ: vì một số nguyên nhân, chuyện khai quật không thể tiến hành theo kế hoạch ban đầu, theo các bước hay khai quật một cách có tổ chức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận