Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 656: Bồ tát, dã vọng! (1)

Rất nhiều Diêm La ở đây lập tức ngẩn ra.
Bọn họ không biết những lời này của doanh câu là có ý gì.
Tất cả mọi người đều là kẻ tinh ranh.
Sống mấy nghìn năm, gần như đã có thể tính là tồn tại trong thần thoại.
Đương nhiên bọn họ có thể từ trong câu nói này suy đoán ra rất nhiều rất nhiều tin tức.
Nhưng càng như vậy.
Bọn họ càng không hiểu ý của doanh câu là gì.
Nộ kỳ bất tranh?
Một loại.
Cảm giác thất vọng của cha đối với con trai?
Đây là cái quỷ gì?
Mà lúc này.
Bóng dáng Bồ Tát trên bạch liên pháp tọa bắt đầu chậm rãi tiêu tán.
Doanh câu không để ý đám Diêm La xung quanh.
Trước anh ta nói anh ta muốn chém Diêm La.
Ngược lại cũng không phải chỉ là mấy lời nói suông.
Nếu Địa Tạng Vương Bồ Tát không xuất hiện.
Anh ta sẽ làm như vậy thật.
Dù gì thời gian còn thừa cũng không nhiều lắm.
Điên cuồng thế nào mà không phải là điên cuồng?
Nhưng bây giờ doanh câu không muốn giết.
Lấy thái độ tâm cao khí ngạo của anh ta.
Rất có thể sẽ cho rằng, trước đó Bình Đẳng Vương Lục tự mình bình giải bản thân, dung nhập vào trong cơ thể anh ta, thật ra là quang vinh của Bình Đẳng Vương!
Đúng vậy.
Mạch não kín và tư duy của cấp trên vốn luôn mới lạ kỳ quái như vậy, thậm chí còn khiến người khác cảm thấy buồn cười và hoang đường vô cùng, nhưng bọn họ thực sự nghĩ như vậy!
Mà lúc này.
Đám Diêm La trước mặt dùng một tay hành Phật lễ.
Doanh câu cảm thấy.
Mình giết bọn họ.
Là khinh nhờn đối với chính mình!
Bọn họ.
Không xứng!
Có thể, nếu đám Diêm La lão gia đang ở đây biết chân tướng.
Có lẽ bọn họ còn có thể cảm thấy may mắn một chút.
Còn may, chính mình tự cam đọa lạc.
Không xứng.
Nếu bản thân mình xứng.
Vậy kết cục thật không ổn.
Thật có cảm giác tất cả mọi người là heo trong chuồng heo, cũng may tao tương đối gầy.
Doanh câu đi tới trên bạch liên pháp tòa.
Phật quang bay lên.
Doanh câu không phản kháng.
Ngay sau đó.
Thân thể doanh câu biến mất không thấy gì nữa.
Tứ phương.
Đám bá chủ tụ tập ở nơi này đưa mắt nhìn nhau.
Rất nhiều đầu sỏ còn đang mong đợi nhân vật khủng bố bỗng nhiên nhô ra này đi khai chiến với âm ty đây.
Tất cả mọi người đều đang chờ xem náo nhiệt đây.
Kết quả cái gì cũng không phát sinh.
Đế Thính há miệng ra.
Dường như mang theo oán niệm và biệt khuất.
Quát khẽ nói:
- Tản đi đi, Bồ Tát sẽ tự quyết tất cả.
Mấy chữ này.
Phát ra từ trong miệng Đế Thính.
Giống như thiên lôi cuồn cuộn.
Tươi sống bị doanh câu đạp hai đạp, thân thể khổng lồ như vậy cũng khó chịu vô cùng.
Tại chỗ.
Đương nhiên đám hàng ngũ âm ty không nhúc nhích.
Còn lại.
Phần lớn người đều hành lễ với Đế Thính và mấy vị Diêm La bên này, sau đó dần dần tản đi.
Cũng có người tính tình lớn một chút, dứt khoát mà trực tiếp rời khỏi, ngay cả chào hỏi cũng lười chào hỏi, không còn náo nhiệt để coi, chẳng có sức.
Từ một điểm này.
Cũng có thể nhìn ra.
Lực chưởng khống của âm ty đối với địa ngục.
Rốt cuộc đã yếu kém tới cỡ nào.
Giống như cuối nhà Thanh, toàn bộ triều đình nhà Thanh cũng chỉ còn lại một chút quyền uy trên mặt nổi mà thôi, nhưng ở những địa phương khác, đã sớm tương đương với tự trị.
Đây có lẽ là tình huống Địa Tạng Vương Bồ Tát nguyện ý thấy nhất.
... ... ...
Đi ra khỏi màn sáng.
Doanh câu xuất hiện trong một từ đường nhỏ.
Bàn thờ là trống không.
Không bài vị.
Cũng không có tượng Phật.
Chỉ có mấy cái bồ đoàn.
Còn có hương nến đang có khói hương lượn lờ.
Sở dĩ không cần tượng Phật.
Bởi vì vị mặc áo cà sa mang mặt nạ đang ngồi trên bồ đoàn.
Vốn đã là Phật.
Nếu đã là Phật, đương nhiên không cần bái Phật nào nữa.
Tuy nói anh ta còn chưa tính là Phật, chỉ là Bồ Tát, nhưng địa vị của anh ta đã sớm không phải Bồ Tát thông thường có khả năng so sánh. Nói anh ta là Phật, thực không có chút khoa trương hay có ý cất nhắc gì.
Khi doanh câu xuất hiện ở nơi này thì.
Địa Tạng Vương Bồ Tát lặng lẽ đứng dậy.
Mặt hướng doanh câu, mở miệng nói:
- Không biết nên gọi ngài là chủ nhân của U Minh Chi Hải, hay vẫn nên gọi ngài là Doanh tướng quân?
Doanh câu không trả lời.
Chỉ đứng đó.
Phật.
Là đồ vật khiến anh ta cảm thấy rất hứng thú.
Đương nhiên anh ta phải nhìn nhiều một chút.
Như một đứa bé lấy được bộ máy chơi game đầu tiên vậy.
- Thật bất ngờ, thật bất ngờ, thật ngoài ý muốn vì ngài còn sống.
- Ngài không chết.
- Khiến tôi rất giật mình.
Doanh câu vẫn không đáp lại.
Sau đó.
Dường như doanh câu cảm thấy bản thân đứng hơi mệt mỏi.
Trực tiếp đi tới trước bàn thờ.
Ngồi lên.
Nếu không có tượng Phật.
Vậy cứ bái tôi đi.
Địa Tạng Vương Bồ Tát không tức giận.
Tuy rằng ct không nhìn thấy mặt của anh ta.
Nhưng anh có thể cảm ứng được khí cơ trên người anh ta không vì cử động đại bất kính của doanh câu mà có bất kỳ giao động gì.
- Tôi rất ngạc nhiên.
- Cái... Gì...
- Hiếu kỳ sự hào hiệp của ngài, còn cả sự xuất hiện không có bất kỳ điềm báo trước.
- Đồng thời.
- Cũng không có bất kỳ điềm báo trước gì.
- Ngài lại tiêu tán.
- Mày... Có... Tin... Trước... Khi... Tiêu... Tán... Tao... Có thể... Giết... Mày...
Địa Tạng Vương Bồ Tát đứng nghiêm túc.
Dường như đang suy tư một chút.
Sau đó lắc đầu.
Nói:
- Không tin.
Hai mắt doanh câu sáng ngời.
Đây là lần đầu tiên từ sau khi trở về.
Có nhân vật có thể khiến hai mắt doanh câu tỏa sáng.
Có thể lắc lư một đời Thái Sơn phủ quân tới què.
Có thể chủ đạo thành lập âm ty lại vẫn ngồi ở phía sau buông rèm chấp chính.
Quả nhiên.
Không phải người đơn giản.
Chí ít.
So với đám Diêm La giơ một tay hành lễ Phật dưới kia.
Quả thật có cách biệt cực lớn.
- Nếu là ngài năm đó, có lẽ tôi không dám nói ra những lời này.
- Nhưng ngài bây giờ.
- Thực sự.
- Không giết chết tôi được.
Đôi mắt dưới mặt nạ của Địa Tạng Vương Bồ Tát đối diện với doanh câu.
Chủ nhân đương thời của địa ngục.
Đứng trước mặt chủ nhân trong quá khứ của địa ngục.
Cũng không mất mặt.
- Gì... Là... Phật...
Doanh câu mở miệng hỏi.
Trước đây.
Có một hòa thượng chốc đầu dám lải nhải mà giảng Phật trước mặt anh ta.
Bị một tát của anh tát đánh đi thật xa.
Hiện tại.
Anh ta đang hỏi Chân Phật.
Giống như một lão gia gia đang hỏi cháu mình.
Lướt web có nghĩa là gì vậy.
Địa Tạng Vương Bồ Tát bình tĩnh trả lời:
- Đại từ đại bi là Phật.
- Đại... Từ... Đại... Bi?
- Bởi vì có Âm Dương.
- Mới có khó khăn.
- Mới có luân hồi.
- Mới có giới luật.
- Mới có khóc.
- Mới có gọi.
- Mới có đủ loại chuyện không chịu nổi ở thế gian.
- Tiên Phật nói.
- Nhân sinh khổ hải, Phật môn độ nhân, là vì công đức.
- Ta nói.
- Nếu không có khổ hải này.
- Không cần người khác độ!
Địa Tạng Vương Bồ Tát nói năng có khí phách.
Địa ngục không mất, thề không thành Phật!
Bạn cần đăng nhập để bình luận