Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1350: Kiếm cơm, kiếm cơm (2)

Luật sư An cũng không khách khí, ngồi xuống, nhận lấy rượu Bỉ Ngạn Hoa từ chỗ của Oanh Oanh, nhấp một ngụm, sau đó, trong tay cầm lấy phần rượu đã chuẩn bị cho lão Trương, xoay người, gọi:
- Lão Trương, còn đang càng cố gắng càng may mắn à?
- Ăn cơm nào!
Lão Trương gật đầu một cái.
Đứng lên.
Đi tới bên bàn cơm, ngồi xuống.
Nhưng trong tay vẫn cầm điện thoại di động như trước.
Vừa uống rượu Bỉ Ngạn Hoa vừa tiếp tục xem cái video kia.
Còn đang không ngừng nhấn thả tim.
Đây là đã sắp trở thành fan cứng rồi.
Châu Trạch nhận lấy chén cơm vừa được xới từ chỗ của Oanh Oanh.
Có chút hiếu kỳ mà nhìn về phía luật sư An.
- Đây là đang xem cái gì, lại say mê như vậy?
- Xem canh gà chứ gì nữa.
- Hai ngày nay, đoạn video này rất hot đó, tôi cũng đã xem rồi, ông chủ.
Oanh Oanh vừa nói vừa lấy điện thoại di động của mình ra.
Tìm một chút, rất nhanh thì đã tìm được, đặt ở trên mặt bàn nhấn vào nút phát:
- Buổi trưa hôm nay chạy được hai mươi sáu đơn, kiếm hơn hai trăm, bận rộn đến bây giờ mới ăn cơm, khi đói bụng, ăn cái gì cũng đều rất thơm. Tôi tin tưởng tôi bằng sự cố gắng của bản thân, càng cố gắng càng may mắn. Cố gắng lên!
- Ha ha, trước khi ăn cơm mà xem cái này còn có thể tạo được hiệu quả tăng thêm cảm giác thèm ăn nữa đấy.
Châu Trạch cười một tiếng.
- Đưa tay gắp món ăn bỏ vào trong miệng từ từ nhai kỹ.
- Hì hì, đúng rồi, hay là lão Trương ở bên ngoài bị đói quá lâu rồi, cho nên trước khi ăn cơm còn muốn chuẩn bị tăng thêm cảm giác thèm ăn sao?
- Xem đến liều mạng, này, lão Trương, được rồi nha, kiếm cơm*, kiếm cơm, ngoan nào, ăn miếng cơm đi.
(* ở đây là một phương ngữ, sau này trở thành từ ngữ thông dụng trên internet, từ này có nghĩa là ăn cơm, sau này được hiểu theo 1 nghĩa khác là kiếm sống, như tạo ra video chứa nội dung quảng cáo, ở đây là vừa nhắc nhở lão Trương ăn cơm, vừa ám chỉ clip kia chỉ là để kiếm tiền mà thôi)
Luật sư An dùng cánh tay nhẹ nhàng đụng đụng vào lão Trương.
Lão Trương thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cuối cùng cũng đóng video lại.
- Lúc này mới ngoan chứ, xem một hai lần là được rồi, đừng cứ soát mãi như vậy, phải phân biệt rõ thực tế và thế giới ảo chứ?
Luật sư An kẹp một cái đùi gà, đặt ở trong bát cơm của lão Trương.
- Ăn đi, ăn đùi gà đi nào.
Nói xong.
Luật sư An cũng gắp một cái vào trong bát của mình.
Dạo này vẫn luôn chạy ở bên ngoài.
Ngày mai lại phải tiếp tục chạy ra ngoài.
Phải ăn đùi gà để bồi bổ.
Lão Trương gật đầu một cái.
Nhưng không vội vã ăn.
Mà là lại cầm điện thoại di động lên gọi đến một dãy số:
- Alo, là Tiểu Triệu sao, ừ, ừ, thân thể tôi không có chuyện gì, nhưng vẫn là phải tiếp tục xin nghỉ thêm một đoạn thời gian, trong thời gian ngắn không thể nào quay lại công việc được, cậu giúp tôi trông nom những chuyên trong tổ nhé.
- Ngoài ra, tôi vừa mới gửi cho cậu cái clip kia, cậu đã xem chưa?
- Xem được rồi sao.
- Vậy thì đi bắt người đi.
- Nhân viên giao hàng tận nơi ở trong video kia hẳn là nghi phạm đã lẩn trốn trong vụ án bắt cóc tám năm trước.
- … - Luật sư An.
...
Sau khi xem xong buổi công chiếu phim Avengers 4 xong, đi ra từ rạp chiếu phim.
Đã là hơn ba giờ sáng.
- Phim này thật lâu, hẳn là ba tiếng đi, xem đến mệt chết tôi rồi.
Luật sư An vừa châm thuốc vừa cảm thán.
- Đúng vậy, nhất là phần nội dung cốt truyện này cũng không tệ lắm.
- Ừ, ngược lại giết thời gian được là được rồi.
- Không biết là người nào nói, đợi sau khi trở lại, mời tôi ngủ một giấc thật ngon.
- Không còn cách nào nữa, con trai lớn rồi, không quản được nữa rồi, tối nay đoán chừng thật sự là ở nhà lão Vương rồi, lão Vương kia cũng thật là, một người hiểu biết tinh tường như vậy, lại không nhìn ra sâu cạn của đứa bé kia sao? Lại còn thật sự chứa anh ta ở trong nhà.
- Hiếm có lúc hồ đồ.
- Lời hình dung này của anh hơi cường điệu quá rồi.
- Ngày mai, lại phải lên đường đến đông bắc nữa sao.
- Đúng vậy, lại phải đi rồi, bất kể như thế nào, lão đạo cũng không thể chết được.
- Nếu như ông ta chết, thì tương lai của tôi và anh, cũng coi như xong rồi.
- Là anh, không phải tôi.
- Anh còn chưa sống được lâu bằng tôi đâu, mặc dù tôi đã bị tước đoạt văn tự xuất thân, nhưng mối quan hệ trước kia vẫn còn đó, trước khi xuống thì chuẩn bị một chút, ngược lại có thể một mắt nhắm một mắt mở với tôi.
- Ngài thì sao?
- Đây là hết nhảy bên trung rồi lại nhảy bên phản.
- Anh cho là âm ti sẽ bỏ qua cho anh?
- Không cần quan trọng gì cả, không thẹn với lương tâm là được rồi.
- Đây chính là chỗ khiến cho người khác khó chịu nhất ở anh, đàng hoàng leo lên, đến vị trí cao, mới có khả năng đi thực hiện giấc mộng của mình hơn, đúng không?
- Lúc trước, rất nhiều đại gian thần đều muốn như vậy, tiểu Uông* lúc còn trẻ còn đã từng ám sát các đại thần của Mãn Thanh, sau đó thì sao?
(*Uông Tinh Vệ, Tổng thống Trung Hoa Dân Quốc, chế độ Nam Kinh (1940-1945), ông có mối liên hệ chặt chẽ với Tôn Trung Sơn và được chú ý vì những bất đồng với Đặc cấp Thượng tướng Tưởng Giới Thạch và việc ông đứng đầu chính phủ cộng tác với người Nhật tại Nam Kinh. Vì tham gia chính phủ thân Nhật, Uông thường bị gọi là Hán gian và tên của ông tại Trung Quốc trở thành một thuật ngữ dùng để ám chỉ kẻ phản bội.)
- Anh so sánh tiểu Uông với tôi?
- Gần như vậy đi, ngược lại bây giờ cũng đang làm chuyện như vậy rồi.
- Anh nói như vậy, hình như cũng có chút đạo lý.
Luật sư An ôm Canh Thần đi trở về.
Rạp chiếu phim ở ngay đầu đường Nam phố, cách tiệm sách thực sự không xa.
Ngược lại không có thằng bé trai ở đây, hai người cũng không ngủ được, còn không bằng đi ra tham gia náo nhiệt xem chút phim điện ảnh, dù sao tối nay cũng có rất nhiều người tham gia náo nhiệt.
- Long mạch, có dễ tìm không? - Canh Thần hỏi.
Anh ta tinh thông trận pháp, mà trận pháp chỉ là một loại tên gọi, thật ra thì chính là phong thủy.
Chẳng qua chỉ là, trận pháp là thông qua thay đổi bố trí trong một khu vực nhỏ đã xác định trước để tạo nên hiệu quả mà người bày trận mong muốn.
Mà phong thủy.
Thì lớn hơn.
Sơn làm mối.
Sông làm dẫn.
Biển là đế.
Lấy thiên địa làm cờ.
Đây mới thật sự là phương pháp của thiên địa, cũng là trận pháp cấp độ cao nhất của thế gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận