Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1431: Anh gọi ai? (1)

Qua đêm ở đây cũng không phải là cái loại qua đêm kia, có lẽ thực sự là do luật sư An chạy quá xa, trên phương diện quãng đường thì tính toán có chút sai lệch, lười chạy trở lại, cho nên liền ở bên ngoài ngủ một giấc, ngày hôm sau mới chạy trở về.
Hiệu quả sau khi yêu đan hòa tan là rất rõ ràng, nhưng trên thực tế, hiệu quả lại còn tốt hơn nữa.
Chẳng qua, chắc là An Bất Khởi có thể giải quyết được, rốt cuộc cũng từng là người mang Diêm Vương đi chơi gái nha.
Chỉ tiếc.
Lúc trước Sở Giang Vương lại không thuận theo.
Nếu không còn có thể buông thả một phen trước khi bản thân kết thúc.
Vừa đúng lúc.
Lão đạo đi tản bộ đã quay về.
Trong tay cầm theo một cái máy hát kiểu cũ, mấy thứ đồ cổ này không thể nào rẻ hơn máy đời mới được, thậm chí, lại còn đắt hơn nhiều.
Dù sao cũng là đồ đã sớm không còn sản xuất nữa, muốn mua lại thứ có còn có thể sử dụng được, đương nhiên không dễ.
Lão đạo vừa ngâm nga vừa đẩy mở cửa tiệm sách, đáng tiếc nuôi Hầu Tử, nếu không, trong tay lại xách theo một cái lồng chim nữa, thì sẽ thật sự không khác gì đám lão già dưỡng lão ở trong Tứ Cửu thành* rồi.
(*Tứ Cửu Thành: tên chung của cổng thành Bắc Kinh)
- Ông chủ, buổi tối tốt lành nha.
Lão đạo rất bình tĩnh mà lên tiếng chào hỏi, đi tới.
Sau đó.
Thân thể cứng đờ.
Lập tức lui về phía sau hai bước.
Nghiêng đầu nhìn về phía Châu Trạch.
Thét to:
- Mẹ nó chứ, ông chủ, anh còn sống!
Châu Trạch cuộn tờ báo lại, gõ gõ vị trí lỗ tai của mình một chút.
Lúc này lão đạo mới ý thức được là bản thân lớn tiếng, lập tức thấp giọng nhưng vẫn kích động như trước mà nói:
- Ông chủ, anh tỉnh lại rồi sao? Hầy dà, lão nhớ anh muốn chết mà.
- ... - Châu Trạch.
Lão đạo nhìn qua cũng không khác gì so với một năm trước cả, nhưng điều kiện tiên quyết là bạn không kéo tóc giả ở trên đầu ông ta xuống.
Bệnh ung thư là cơn ác mộng mà y học của loài người vẫn chưa chinh phục được.
Những năm gần đây.
Trên căn bản, mỗi người đều có thể tìm thấy người đã mắc bệnh ung thư bên trong vòng tròn xã giao của mình.
Nó bình thường giống như bệnh cảm mạo, phát sinh ở trên người ai đó cũng không có gì bất ngờ cả.
Nhưng loại không bất ngờ này, thông thường mới là chuyện đáng sợ nhất, giống như là nghi thức bốc thăm của tử thần vậy, rút thăm trúng người nào thì người đó chỉ có thể nhận mệnh, hơn nữa, xác suất lại còn rất lớn nữa đấy.
Trạng thái tinh thần của lão đạo không tệ, nhưng dựa theo những gì Oanh Oanh nói, tế bào ung thư đã di căn thêm một bước ở bên trong cơ thể của lão đạo, thậm chí là đã di căn lên đến não bộ rồi, thời gian tiếp theo còn phải đến bệnh viện làm phẫu thuật.
Phẫu thuật thành công, cái mạng này còn có thể tiếp tục bồi dưỡng duy trì thêm được một đoạn thời gian nữa, nếu như không phải thành công…
- Vẫn còn muốn chết sao?
Châu Trạch hỏi.
Trận phong ba kia ở địa ngục, thật ra khiến cho ông chủ Châu đã học được cách coi nhẹ rất nhiều chuyện rồi.
Đương nhiên.
Bản thân Châu Trạch cũng là một người dễ dàng quên sạch sành sành những thứ phiền não và những chuyện khó khăn rắc rối.
Cũng tỷ như vấn đề mà luật sư An đã đề cập trước đó.
Ông chủ Châu cảm thấy vấn đề này rất nghiêm trọng.
Sau đó thì.
Không còn sau đó nữa.
- Không không không, mới vừa rồi là nói nhầm mà thôi, nói nhầm mà thôi, ông chủ anh đừng có...
- Tôi cũng không có ý nghĩ đó, nếu như vậy, không nói nữa.
Châu Trạch đứng lên, lúc này, trong đầu cũng có chút mê mang, cũng may, bàn tay chống đỡ bàn trà nhỏ vẫn có thể thể đứng lên vững vàng.
- Ông phải cố gắng giữ gìn thân thể của mình.
- Vâng, ông chủ, tôi đã hiểu rồi.
Lời thừa thãi, Châu Trạch cũng lười nói, cũng không thể nói tôi mang đến cho ông lời hỏi thăm sức khỏe thân thiết tới đến từ lão tổ tông nhà ông được.
Huống chi.
Mỗi người đều có quyền lựa chọn của mình.
Giống nhau lúc trước lão đạo đã lựa chọn bỏ lại cơ nghiệp mà chạy trốn vật.
Nhưng hiện tại mà xem.
Ông chủ Châu thật sự không hiểu được.
Lúc ấy, tại sao lão đạo lại phải chạy.
Giao lại tất cả gia sản cho Bồ Tát, đến bây giờ, bất kể bên dưới thay đổi như thế nào thì Bồ Tát vẫn ngồi ở trên Điếu Ngư Đài của ông ta như trước, nhìn từ góc độ này, dường như lựa chọn năm đó của lão đạo cũng không có lý do nha.
Chẳng qua đời trước vẫn là đời trước, những vấn đề này, tự nhiên chưa thể nói với lão đạo hiện tại được.
- Chít chít chít chít! ! ! !
Tiểu Hầu Tử bỗng nhiên từ lầu hai chạy xuống dưới, trước đó nó không có ở trong tiệm, cũng không biết là đã chạy đến nơi nào chơi rồi, mới quay về nhà từ đường sân thượng ở lầu hai, cảm ứng được khí tức của Châu Trạch, tiểu Hầu Tử cũng xuống chào hỏi.
Tiểu Hầu Tử đã trưởng thành.
Đây thực sự là đã trưởng thành rồi.
Mặc dù vẫn là một con khỉ nhỏ.
Nhưng có thể nhìn ra được cánh tay cùng bắp chân đều đã trở nên bền chắc hơn không ít.
Thậm chí Châu Trạch còn thực sự bắt lấy Hầu Tử, nâng cánh tay của nó lên cẩn thận xem thử một phen.
Nói chung là, vẫn là thói quen nhìn chó thì phải xem xương cốt có rắn chắc hay không đi.
Ngược lại đều là súc sinh có lông, chắc là tương tự nhau đi.
Ngược lại, nhúm lông ở vị trí sau cổ của tiểu Hầu Tử khiến cho Châu Trạch lưu ý một chút.
Một bên là màu tím, một bên là màu đỏ, ở chính giữa thì là màu vàng.
Màu sắc rất rõ ràng, lại phân biệt rõ ràng.
Chuyện này không khỏi khiến cho Châu Trạch nghĩ tới Tử Kim Thần Hầu cùng Xích Khao Mã Hầu. (*Tử là màu tím, Xích là màu đỏ)
Tiểu Hầu Tử có phúc, có lẽ là trời xanh thương hại cho những chuyện ban đầu nó đã gặp phải, cho nên mới cho nó sự bồi thường rất lớn đi.
Di sản của Vượn Bàn Sơn, di sản của Xích Khao Mã Hầu, cộng thêm di sản của Tử Kim Thần Hầu.
Hầu Tử bình thường gặp phải được một phần thôi cũng đã phải đốt nhang tạ ơn rồi.
Kết quả người ta còn “tam hoa tụ đỉnh”*.
(*Tam hoa tụ đỉnh – ngũ khí triều nguyên: đều là trạng thái tu hành trong đạo gia. Tam hoa tụ đỉnh là pháp môn tu hành về tinh – khí – thần, trong đó gồm Nhân hoa – luyện tinh hóa khí; Địa hoa - luyện khí hóa thần; Thiên hoa – luyện thần phản hư. Còn về ngũ khí là tu luyện về ngũ hành)
Bạn cần đăng nhập để bình luận