Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1333: Chiến đấu với Phủ Quân! (2)

Vừa giao thủ một phen.
Sau khi thoát khỏi áp lực do loại cảm giác câu nệ ngay từ đầu cùng với áp lực do cảm giác thần bí của đối phương mang tới.
Châu Trạch đột nhiên cảm giác được.
Phủ Quân.
Hình như cũng chẳng có gì đặc biệt?
Nhưng rất nhanh.
Thì đã bị vả mặt.
Rõ ràng mới vừa rồi xiềng xích màu đen của anh đã ngăn cản được ngọn lửa kia.
Lại bị hòa tan trong một chớp mắt.
Mà những xiềng xích được ngưng tụ từ sát khí cương thi kia, lại giống như đã trở thành vật liệu dẫn cháy giúp tăng khí thế ngọn lửa, bên trong màu xanh lam, dường như có bóng dáng của một con rồng đang bay lượn, sau đó há miệng, xông về phía ông chủ Châu!
- A a a a a! ! ! ! !
Lão đạo kêu lên.
Ông ta vẫn luôn quỳ ở dưới đất ôm lấy đầu của mình.
Ông ta hoàn toàn không biết bên ngoài đang phát sinh chuyện gì.
Nhưng vào lúc này.
Có một loại cảm giác bất an bắt đầu điên cuồng tràn lan ở trong nội tâm của ông ta.
Cho tới khi khiến cho tâm thần ông ta bắt đầu thất thủ, ý thức cũng bị sự sợ hãi khống chế.
Châu Trạch cắn răng.
Trong ánh mắt, bắt đầu có hào quang màu đen bắt đầu lưu chuyển.
Đè nén.
Cáu kỉnh.
Tàn bạo.
Nguyền rủa.
Tai ách.
Các loại thuộc tính tiêu cực thuộc về cương thi bắt đầu tăng vọt.
Hai tay ông chủ Châu đưa về phía trước.
Vào lúc này, ngọn lửa màu xanh lam kinh khủng kia lại giống như vật chất thông thường, bị Châu Trạch bắt được.
Ngay sau đó.
Răng nanh của cương thi cắn lên.
- Ầm!
Một màn rất khoa trương, một màn rất khiến cho người ta kinh ngạc.
Song phương giống như là đại sư tranh sơn dầu thuộc trường phái tự do.
Giữa hư và thật.
Dường như mọi logic đều trở nên vô nghĩa.
Sự thật cũng đúng là như vậy.
Chuyện này quả thật là không cần logic.
Bởi vì vị trước mắt này.
Cũng không phải là Phủ Quân chân chính – người năm đó đã đứng ở đỉnh của địa ngục.
Chẳng qua chỉ là một mảnh tàn hồn.
Mạnh thì đương nhiên là có mạnh thật.
Nhưng thực lực cụ thể của ông ta, thật ra thì đã không sót lại gì nữa, nếu không cũng không thể nào ở mức độ như hiện tại được, hiện tại song phương càng thay đổi nhiều hơn, xây đạo tràng bên trong vỏ ốc*, thủ đoạn đơn giản, thứ ẩn chưa trong đó, lại là sự so đấu của mọi người về sức mạnh, về lý tưởng, thậm chí, là nghị lực bản thân.
(*ý chỉ làm những việc phức tạp ở những nơi nhỏ bé và đơn giản)
Giống như là hai vị đại sư về quân sự đang đứng ở trước sa bàn* tiến hành diễn luyện mô phỏng thế công và thủ, nhìn như bố trí đơn giản, nhưng trong đầu song phương, lại đang có thiên quân vạn mã đang chém giết lẫn nhau.
(*bản đồ cát dùng để diễn tập các đối sách)
Kinh nghiệm của Phủ Quân chắc chắn là rất phong phú.
Không quan tâm có phải Đệ nhất hay không.
Thậm chí nếu như lão đạo có là vị Phủ Quân đời cuối cùng.
Tin tưởng vào lúc đó, khi ông ta vẫn còn là Phủ Quân, cũng tuyệt đối không phải hạng đơn giản, nếu không, lúc trước Địa Tàng Vương Bồ Tát cũng không cần phải đi lừa gạt ông ta, trực tiếp bóp chết ông ta chẳng phải càng dứt khoát hơn sao?
Ông chủ Châu là người của hai thế giới, thời gian sống được vẫn chưa tới bốn mươi năm, so sánh với những đại nhân vật cao cao tại thượng kia, gần như là không đáng nhắc tới.
Nhưng ở chỗ ông chủ Châu có toàn bộ kinh nghiệm mà trước đó nửa gương mặt đã “ trao tặng” cho anh.
Nửa gương mặt năm đó, thế nhưng là một vị trâu bò có thể đánh bật lại Doanh câu, tự bản thân độc lập đi ra ngoài, đồng thời còn hố được phần tích góp khôi phục trong suốt mấy ngàn năm của Doanh câu đấy.
Có thể nói anh ta chính là lão đại của giới chó giữ cửa.
Ông chủ Châu coi như là đứng ở trên vai anh ta nhìn anh ta đấu pháp với vị Phủ Quân đại nhân này.
Ngọn lửa bị xé toạc.
Giống như là biết đau đớn vậy.
Bắt đầu kịch liệt co rúc lại.
Cơ thể của ông chủ Châu thì đang lao về phía trước, giống như là muốn xông phá ngọn lửa này, tách nó ra!
Đỉnh đầu của người giấy.
Xuất hiện hư ảnh của một thanh kiếm nhỏ.
Lúc trước, thật ra thì Hạn Bạt còn thảm hơn Doanh câu, nhưng dù sao người ta cũng là con gái của hoàng đế, dù là thảm đến như vậy, trên người cũng không thiếu những vật kề cận bên người, đương nhiên Phủ Quân cũng giống như vậy, những người ở loại cấp bậc này, muốn chết, thật ra thì rất khó, muốn chết đến sạch sẽ gọn gàng, cũng rất khó.
Bên trong thanh kiếm nhỏ.
Ẩn chứa một luồng kiếm khí kinh khủng.
Phảng phất như tất cả mọi tai họa đều chỉ có thể ngoan ngoãn thần phục ở trước mặt nó.
Lúc thanh kiếm này xuất hiện.
Châu Trạch dừng bước.
Hai tay của Châu Trạch bắt đầu mò mẫm ở trên người mình.
Sờ tới sờ lui.
Sờ qua sờ lại.
Như thể nếu như người giấy ở đối diện lấy món pháp khí gì ra.
Phía bên mình cũng phải tìm ra một món đồ tương tự như vậy để chào hỏi.
Nhưng rất đáng tiếc.
Bên cạnh ông chủ Châu, mấy thứ đồ chơi lộn xộn quả thật không ít.
Nhưng đeo ở trên người, cũng chỉ có một chiếc nhẫn thanh đồng kia, nhưng đây chẳng qua chỉ có tác dụng làm kết giới, không phải là dùng để đánh người.
Chuyện này thì xấu hổ quá rồi.
Lúng túng đến mức ý thức bản thân ông chủ Châu cũng tự xông ra ngoài.
Đây là một trận đánh nhau đấy.
Tự nhiên lại đi sờ cái gì mà sờ chứ?
- Vèo!
Kiếm khí xông tới.
Ông chủ Châu không thể không hủy bỏ đi nhân cách nửa gương mặt.
Mới vừa rồi còn đánh rất tốt.
Nhưng bây giờ đột nhiên cảm giác có chút không đáng tin cậy.
Nhưng vào lúc này.
Bàn tay của ông chủ Châu bỗng nhiên lật lên một phen.
Cơ thể của lão đạo lệch đi một chút, ngã rầm trên mặt đất, mà vị trí ngực của lão đạo, có một cục gì đó được bởi đủ loại túi nilon và vải vóc bao thành mấy lớp rơi vào trong tay Châu Trạch.
Sau khi ngã xuống.
Lão đạo nhắm hai mắt mắng một câu: XXX cha anh!
Ngay sau đó hoàn toàn ngất đi.
Có lẽ, đợi sau khi lão đạo tỉnh lại, ông ta cũng chỉ nhớ được hình như bản thân đã mơ một cơn ác mộng, vẫn phần cụ thể là có gì trong ác mộng, thì lại không rõ lắm đi.
Rốt cuộc thì đồ chơi này là thứ gì chứ, ngay cả bản thân ông chủ Châu cũng không phản ứng kịp, chẳng qua cứ vậy mà ném đi thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận