Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 871: Đầu đứt! (2)

Mặt đã bị một quyền này đánh tới phải xoay qua chỗ khác.
Nhưng thân thể lại giữ vững nguyên tư thế khi trước.
Hai tay giơ lên.
Gắt gao bắt lấy đầu của cảnh sát Trần.
Cứng rắn ép mặt cô ấy chúi thẳng xuống phía dưới háng mình!
Đồng thời.
Đầu gối nhấc lên!
- Rầm!
Mặt của cảnh sát Trần bị đập mạnh vào đầu gối Châu Trạch.
Ngay sau đó.
Châu Trạch xoay người.
Dùng khuỷu tay khóa lại cổ đối phương.
Phần eo phát lực.
Thân thể vặn vẹo.
Xoay người rút một cái!
- Oanh!
Cảnh sát Trần bị ném bay ra ngoài, sau khi rơi xuống thân thể đập ra một cái hố, sau đó lại liên tục mà lăn nhiều vòng mới có thể ngưng lại được.
Châu Trạch đứng tại chỗ, một tay nâng cằm mình, chỉ nghe tiếng "kẹt kẹt", cái cổ lại một lần nữa hoạt động trở lại.
Bên kia, cảnh sát Trần lại chậm rãi đứng lên, từng sợi từng sợi tơ màu đỏ được câu liền với bệnh viện nối thẳng lên trên người cô ấy, một số miệng vết thương vừa xuất hiện trên người, trong khoảng thời gian ngắn lại có thể hoàn toàn phục hồi như cũ.
Thân thể ông lão đã bị Hải thần và Châu Trạch liên thủ triệt để đả thương nặng, dẫn đến ông lão bất đắc dĩ phải thao túng cảnh sát Trần đi ra ứng chiến, nhưng ngược lại, từ trình độ nhất định đến nói, bệnh viện này cũng đã bị ông lão quá độ cho cảnh sát Trần.
Cảnh sát Trần giương cánh tay lên.
Thân thể nhẹ nhàng lắc lư.
Dưới chân lần thứ hai bắt đầu chạy.
Hai tay của Châu Trạch buông xuống, hai cái nanh bên môi như ẩn như hiện, cũng bắt đầu chạy, trực tiếp xông lên!
Hai tồn tại hoàn toàn dựa vào thân thể cận thân chém giết.
Một khi bắt đầu giao thủ.
Không hề hoa chiêu.
Chỉ là quyền quyền thấu thịt không ngừng đánh vào chỗ chết.
Không có pháp quyết, không có thủ ấn, cũng không có trận pháp.
Chỉ đơn thuần là xem thân thể ai ác hơn, xem lực lượng của ai lớn hơn!
- Rầm!
Song phương lại đụng độ vào nhau, hai người đều coi thân thể của mình thành một món binh khí, không chút thương tiếc!
Cảnh sát Trần giơ hai tay lên.
Chuẩn bị giành quyền chủ động tiến công.
Nhưng thân thể Châu Trạch khẽ cong.
Ôm lấy thân thể cảnh sát Trần.
- Oanh! Oanh! Oanh!!!!!
Nắm đấm của cảnh sát Trần lần lượt mà đập vào sau lưng Châu Trạch.
Đánh tới thân thể Châu Trạch run lên một cái.
Tiếng nổ vang trầm đục đinh tai nhức óc quả nhiên dọa người không gì sánh được.
Nhưng Châu Trạch lại không để ý chút nào.
- Rống!
Gầm lên giận dữ.
Châu Trạch cứng rắn đặt cảnh sát Trần dưới thân.
Sau đó.
Bắt đầu chạy càng nhanh hơn!
- Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!!!!!!
Giống như máy ủi đất đang ủi đất.
Thân thể cảnh sát Trần bị Châu Trạch đè xuống đất.
Điên cuồng ma sát một trận!
Hơn nữa phương hướng Châu Trạch đang nhắm tới.
Chính là cao ốc bệnh viện!
Trên mặt đất.
Đã xuất hiện một cái rãnh sâu hoắm, trên mặt cảnh sát Trần vẫn không lộ ra thần thái nào khác, trong bệnh viện vẫn có tơ máu không ngừng liên kết với cô ấy, mà tiếng chuông trong tòa nhà bệnh viện cũng càng phát ra với tần suất nhanh dọa người.
- Cót két!
Rốt cục.
Một chân cảnh sát Trần gắt gao đè chặt trên mặt đất.
Thân hình trong nháy mắt cứng lên.
Lần này Châu Trạch không thể đè ép được cô ấy, bị cô ấy bắn lên.
Sau đó là một quyền của cảnh sát Trần đập tới.
- Rầm!
Châu Trạch lại bị đánh bay ra ngoài.
Lúc rơi xuống đất một tay chống đất trước.
Sau đó là quỳ một chân xuống đất, trượt đi một đoạn rất dài.
Thân thể cảnh sát Trần lắc lư một trận.
Không vui không thương như trước.
Y phục trên người đã sớm bị hủy diệt hoàn toàn trong lúc xung đột với Châu Trạch mới vừa rồi, trong lúc cô ấy đứng lên, phần y phục rách rưới còn lại càng trực tiếp chảy xuống, lộ ra thân thể bên trong.
Chỉ là.
Vào lúc này.
Không ai lại đi để ý tới chi tiết như vậy.
Cảnh sát Trần vẫn đứng thẳng tắp như trước, như một chiếc bút máy được cắm ngược ở nơi đó.
Trên người Châu Trạch lại có vẻ chật vật hơn nhiều.
Vết thương kinh khủng có thể dễ dàng thấy được.
Một số vị trí còn có đầy xương cốt do bị đánh lệch, dữ tợn đâm lòi ra khỏi da thịt.
Nhưng trên thực tế.
Hai lần giao thủ.
Thật ra Châu Trạch mới là phe chiếm thượng phong.
Thường thường có thể nhanh chóng chiếm ưu thế chỉ bằng một kích.
Thế nhưng.
Anh vẫn không thể chống cự nổi màn cưỡng ép kéo túm liên tục.
Có thể nói.
Cuộc tỷ thí này.
Đối với Châu Trạch.
Tương đối không công bằng.
Bản thân mình có liều mạng hơn nữa, bản thân mình có hung ác hơn nữa.
Nhưng khi ngươi đối mặt với đối thủ đang vô hạn ăn gian.
Cho dù ngươi có tiến công cỡ nào cũng chỉ biến thành suy sụp và vô lực.
Ánh mắt Châu Trạch liếc nhìn lão đầu bên cạnh.
Ông lão đã rất lâu không thể nói thêm được gì nữa.
Lão quỳ ở nơi đó.
Miệng đầy bọt máu, môi ngập ngừng mấp máy.
Vết thương nơi ngực không ngừng chảy máu tươi.
Đã chảy đầy một khoảng lớn dưới chân lão.
Nơi vết thương có sát khí của cương thi và nọc độc của Hải thần.
Căn bản không cách nào khép lại.
Chỉ có thể không ngừng bị "thương tổn".
Lão đang khống chế cảnh sát Trần, không sai.
Nhưng điều đó cũng không cách nào thay thế cục diện khó xử đã sắp dầu hết đèn tắt của mình.
Trên thực tế.
Nếu như không phải vừa lúc cảnh sát Trần đang nằm ở nơi này.
Dựa vào tính toán và thủ đoạn của Hải thần, cộng thêm sự phối hợp hoàn mỹ của Châu Trạch, rất có thể đã khiến chuyện lần này được hạ màn kết thúc.
Nhưng người tính không bằng trời tính.
Kể cả bản thân ông lão, tất cả mọi người, ai cũng không nghĩ tới.
Chuyện sẽ phát triển đến cục diện này.
Cảnh sát Trần giơ tay trái lên.
Lần thứ hai muốn vươn tới đây.
Hai tay Châu Trạch căng ra.
Tiếp tục cương mãnh đối mặt.
Trực tiếp vọt về phía trước!
Cho dù trên người có chật vật hơn nữa.
Cho dù cục diện có bất lợi với chính mình.
Cũng không lý nào lại lui lại chịu thua!
- Oanh!
Chết lặng.
Khô khan.
Rồi lại là kích bạo chân chính!
Song phương lần thứ ba đụng vào nhau.
Dường như mỗi một lần.
Bọn họ đều sẽ theo bản năng cùng nhau coi thân thể của mình thành một quả tạ, ném mạnh về phía địch nhân của mình.
Cảnh sát Trần vươn một tay giữ lấy ngực Châu Trạch.
Tay kia phá mở phòng tuyến của Châu Trạch.
Bắt được đầu gối Châu Trạch.
Sau đó mãnh liệt nâng lên!
Cái tư thế này.
Ngược lại thường xuyên xuất hiện trong các màn đấu vật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận