Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1340: Trò chuyện... một chút… (1)

Phụ trách: Vô Tà Team
- Làm sao có thể, nếu thân phận của âm ti là thứ mà ông muốn đổi là đổi được, tôi đã không...
- Con Hầu Tử kia, anh cũng đã thấy rồi.
Phùng Tứ kinh ngạc.
- Hệ thống của âm ti đều là do vị kia thiết lập nên, thay đổi một vài thứ mà thôi, đối với vị kia mà nói, rất khó sao?
Quả thật.
Không khó.
- Thay đổi cái gì?
Trương lão đầu lắc đầu một cái:
- Tôi chỉ phụ trách thay đổi, dựa theo phân phó mà thay đổi, không phải là tôi giữ bí mật với anh, mà là chính bản thân tôi cũng không biết được những thứ tôi đã sửa đổi đại diện cho chuyện gì, giống như mật mã, vẫn trôi nổi ở bên cạnh anh.
- Tên của người mà ông đã thay đổi, là ai, chuyện này có thể biết được không?
- Không phải là tôi vừa mới nói cho anh biết rồi sao?
- Châu... Trạch?
Trương lão đầu không trả lời, coi như là thầm chấp nhận, ngược lại tiếp tục nói:
- Anh là người xấu, anh đã có kinh nghiệm.
- Anh nói xem.
- Hành vi này của tôi, được tính là âm gian không?
Phùng Tứ có chút theo không kịp mạch não của Trương lão đầu nữa rồi, anh ta cũng đang tiêu hóa chuyện này những vẫn theo bản năng mà trả lời:
- Đại khải khoảng tám mươi năm trước, lúc tôi còn sống, ở trên đang có một cuộc chiến.
- Há, tôi đây đã hiểu.
- Ông như vậy, cũng được tính là người ẩn nấp bên trong chính phủ giả đi.
- Chính phủ giả?
Nhắc lại ba chữ này, lại cố ý nhìn lại biểu cảm của Phùng Tứ một chút, trong lòng cảm nhận được Phùng Tứ thay đổi lập trường.
Trương lão đầu không nhịn cười được:
- Quả nhiên anh là người xấu.
...
Không giải thích được.
Bỗng dưng chó nhà mình lại bị người khác tính kế.
Thật ra thì, không phải chỉ là một con chó trông nhà thôi sao, đặt vào lúc trước, ném thì cứ ném thôi, cũng không sao.
Dù sao trong rất nhiều năm tháng đã qua, những “tượng sáp” đã qua tay Doanh câu có thể nói là một con số kinh khủng, dùng xong thì cứ ném, nếu lúc trước ông chủ Châu không dùng Thái Sơn đập bể bọn chúng trước, một phần lớn đáy biển, gần như tất cả chứa đồ chơi mà lúc Doanh câu đã chơi ngán lúc trước.
Nhưng con người chính là như vậy.
Một vật vốn là thứ không có gì quan trọng trong tay bạn.
Bỗng nhiên bị người ngoài coi trọng.
Có phải bạn sẽ lập tức cảm thấy thứ này “rất thơm” hay không?
Thông qua đó sẽ tăng cao địa vị của vật này trong lòng bạn.
Doanh câu cũng không thể ngoại lệ.
Anh ấy còn phải dựa vào ông chủ Châu không ngừng tìm đồ ăn gì đấy cho anh ấy để khôi phục lại như cũ nữa đấy, cảm giác loại tiết tấu như hiện tại cũng rất tốt, cũng thật sự không tệ, thỉnh thoảng ầm ĩ một trận, xem trò cười của anh.
Tuy nói thời gian bình thản, nhưng cũng có một chút hương vị.
Nếu như Châu Trạch cứ như vậy lại âm thầm bị người khác sắp xếp đi theo một con đường khác.
A.
Đến lúc đó, hai người thì không còn là nước sông không phạm nước giếng đơn giản như vậy nữa rồi.
Ban ngày không thể có hai mặt trời.
Địa ngục cũng không thể nào có hai chủ nhân thực sự được.
Đương nhiên, những thứ này đều chuyện gì đó quá xa vời rồi, Doanh câu không phải là một người không có kế hoạch lâu dài, nhưng anh ấy lại càng là một người cảm tính.
Bây giờ trong đầu của anh ấy.
Chỉ có một việc.
Đồ của tôi.
Tôi không cho ông.
Ông lại dám tự tiện làm chủ, quyết định lấy đi?
Hầu Tử còn đang lung lay trong tay Doanh câu, nó rất nhẹ rất nhẹ, nhẹ đến mức giống như tất cả mọi thứ bên trong cơ thể đều bị rút ra rồi, chỉ còn lại có một bộ thể xác mỏng manh mà thôi.
Trên thực tế, thân thể thực sự của nó, vừa mới phá vỡ chút cấm chế nát cuối cùng của Phong Ấn Chi Địa ở cực tây của địa ngục, mang theo một đám “pin cũ hết điện” vây công chủ thành của âm ti.
Một ở âm ti, một ở dương gian.
Nó cưỡng ép chia bản thân thành hai nửa.
Vốn dĩ linh hồn của nó đã hơi “rối loạn”, cứ như vậy, lại càng có vẻ lộn xộn hơn nữa.
Nó không quan tâm kẻ trước mặt là người nào.
Cũng không không để ý tới chuyện rốt cuộc khí tức của đối phương kinh khủng đến mức nào.
Nếu như nói Doanh câu có một loại cố chấp khăng khăng tới cực điểm mà nói.
Như vậy, con Hầu Tử màu đen này.
Chính là hoàn toàn mắc bệnh thần kinh rồi.
- Thái Sơn vĩnh tồn, Thái Sơn vĩnh tồn, Thái Sơn tồn tại mãi mãi...
Hầu Tử hét đến khàn cả giọng.
Tuy nói hiện tại nó đang đối mặt với Doanh câu, bị nắm cổ xách lên như vậy, cũng không coi là quá mất mặt, nhưng tưởng tượng chiến thần Tử Kim đi theo bên người Đệ nhất Phủ Quân năm đó, thế mà lại rơi xuống mức độ này, thật đúng là khiến người ta nói không nên lời.
Mọi người chỉ thích xem một màn huy hoàng sáng chói, nhưng vạn vật trên thế gian, nào có ai hay thứ gì có thể trường tồn với thời gian chứ?
Quay đầu lại, thứ còn sót lại, đơn giản chỉ là kéo dài hơi tàn và điên cuồng giãy dụa mà thôi.
- Ha… ha…
Doanh câu cười.
Tiếng cười này.
Khiến cho ông chủ Châu – người vẫn luôn đứng quan sát từ nơi sâu trong linh hồn sâu - cảm thấy có chút không giải thích được.
Nghe ý tứ trong đoạn đối thoại của một người một khỉ vừa rồi.
Phần bánh nướng này sẽ rơi xuống đầu anh?
Tuy nói cướp lấy vị trí của lão đạo thì có chút không phúc hậu lắm.
Mặc dù nói anh còn chưa thực sự đồng ý.
Bất luận là từ chối thêm chút nữa hay là nghiện mà còn ngại.
Tóm lại, cảm giác này đúng là rất thoải mái.
Có chút giống như là bạn đang đi dạo trên đường, bỗng nhiên có một đám người bao vây lấy bạn, nói cho bạn rằng bạn có một khoản di sản khổng lồ cần phải thừa kế, đó không phải là một chuyện vui sao?
Ngược lại là, loại tức giận này của Doanh câu, khiến cho ông chủ Châu có chút không rõ vì sao.
Nếu như chẳng qua chỉ đơn giản là Doanh câu không bỏ được anh, và cái dục vọng muốn chiếm giữ làm của riêng lớn đến kinh khủng của Doanh câu mà nói.
Thì đúng là uổng phí thời gian ông chủ Châu ở chung với Doanh câu trong hai năm qua rồi.
Chuyện này.
Không đơn giản như vậy.
Bánh có nhân từ trên trời rớt xuống.
Thế nhưng, nhân bánh đều thường sẽ có độc.
Ông chủ Châu nghèo thì nghèo, nhưng vẫn rất hài lòng đối với cuộc sống hiện tại, vào thời điểm con người có thể khắc chế dục vọng của mình, mới có thể thực sự tỉnh táo để phân tích vấn đề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận