Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 448: Nguyền rủa

- Đã có kết quả điều tra chưa?
Luật sư An ngồi trong xe, gửi một tin nhắn ngữ âm trong nhóm Wechat.
Đây là nhóm Wechat được thành lập để tiện liên hệ hành động, chúng người phòng sách tham gia hoạt động lần này cộng thêm ba quỷ sai từ phần đất bên ngoài tới, đều gia nhập nhóm Wechat.
Tên nhóm là:
"Lão đạo gợi cảm đánh bài online"...
Rất nhanh, Trịnh Cường đã gửi lại một tin nhắn: - Sắp.
Luật sư An bật ghế dựa ra, để bản thân mình nằm xuống, đưa tay xoa xoa hai mắt của mình. Cho dù tới hiện tại, khi nghĩ tới vô số ánh mắt bản thân mình thấy trên trần nhà của căn nhà kia, anh ta vẫn cảm thấy đáy lòng hơi hốt hoảng.
Nếu là trước đây, chắc chắn anh ta sẽ không tiếp tục điều tra chuyện này, bởi vì rất có thể điều tra tiếp sẽ mang đến nguy cơ lớn cho mình.
Đừng xem luật sư An lăn lộn cả hai nhà hắc bạch, lại nói tiếp trông anh ta có vẻ vô cùng trâu bò, nhưng nếu gặp chuyện gì cũng cậy mạnh, anh ta đã sớm chết không biết bao nhiêu lần.
Đúng là nguyền rủa kia rất lợi hại thật, hơn nữa nhìn trạng thái, một trần nhà chỉ có mấy con mắt nửa mở, rõ ràng nó vẫn còn đang trong trạng thái an nghỉ, chưa hoàn toàn thức tỉnh.
Nếu việc mình tiếp tục điều tra đâm kích trêu chọc nó, chờ khi vật kia triệt để thức tỉnh, hậu quả kia sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Nhưng nếu Châu Trạch cố ý muốn điều tra, điều tra rõ chân tướng cho nhân viên thuộc hạ của mình.
Luật sư An không cách nào nói ra chữ "không".
Nói cách khác.
Hiện tại chính anh ta cũng là nhân viên của Châu Trạch, nhân viên ngăn cản ông chủ đi cứu nhân viên khác là chuyện quái gì?
Không lẽ anh muốn đợi ngày sau khi anh cũng gặp phải chuyện, ông chủ sẽ buông tay mặc kệ anh sao?
Không ngừng đảo quanh đống suy nghĩ, trong nhóm Wechat lần thứ hai có tin nhắn được gửi tới.
- Tôi đã gửi tư liệu của người chết mọi người muốn tôi điều tra vào trong nhóm rồi.
Trịnh Cường và Lưu Sở Vũ có trách nhiệm đặc biệt điều tra tin tức ông lão đã chết.
Bởi vì lão đạo không thể giết người được.
Mà người kia lại đã chết.
Cho nên.
Chắc chắn nguyên nhân cái chết của người kia là vì nguyên do khác.
Thu hoạch tư liệu tình báo về ông lão kia cũng là một chuyện rất mấu chốt.
Bởi vì nếu có vật muốn nhằm vào phòng sách.
Bạn có thể nói vì lý do cẩn thận nên nó không trực tiếp xuống tay với Châu Trạch, nhưng nó có cần phải cẩn thận chặt chẽ đến mức xuống tay với lão đạo trước không?
Chuyện này cũng giống như hai nước giao chiến.
Một quốc gia trong đó phái thích khách ưu tú ra.
Cố ý đi ám sát lão thủ vệ cửa thành ở quốc gia đối phương...
Đương nhiên, muốn nhanh chóng điều tra tư liệu cuộc đời một người, cho dù là cảnh sát cũng rất khó có thể làm được, cái đồ chơi nhỏ này không phải chỉ cần ngồi trước máy vi tính gõ gõ bàn phím vài cái là có thể tìm tòi ra được, tư liệu hộ khẩu có tới bao nhiêu chữ?
Không thiếu chuyện phải thăm hỏi, thậm chí là nếu đối phương không phối hợp bản thân còn phải dùng một số thủ đoạn đặc thù, loại chuyện này cứ để hai quỷ sai có năng lực đặc thù đi làm, ngược lại sẽ đơn giản hơn nhiều.
Luật sư An ký hiệu @lão Trương trong nhóm.
Lão Trương gửi lại một icon "ok".
Sau đó.
Luật sư An nghiêng người nhìn nhìn ngoài cửa sổ xe, đối diện là cục cảnh sát.
- Vèo!
- Vèo!
- Vèo!
Ba chiếc ngân châm bay ra ngoài, đã đâm trúng ba gã cảnh sát trại tạm giam đang thi hành nhiệm vụ, ba người cùng nhau ngủ mê đi.
Trong lúc nhất thời.
Lối vào trại tạm giam nhiều thêm ba gã đang ngủ say.
Nguyệt Nha đặt ngâm châm còn lại trong tay xuống, phủi tay với lão Trương, nói:
- Đã giải quyết xong, bọn họ phải ngủ nửa giờ.
Lão Trương gật đầu, tuy nói loại chuyện len lén lẻn vào trại tạm giam này hơi kỳ quái, nhưng vào lúc này, nhất định anh ta không thể quan tâm tới chứng thích đạo đức trong sạch của mình nữa.
Anh ta đã bị đuổi ra khỏi tổ chuyên án, không cho phép tiếp tục nhúng tay vào vụ án này.
Nguyên nhân là vì anh ta dẫn người ngoài tham dự vào cuộc điều tra, đây là chuyện trái với kỷ luật, chỉ có điều ngược lại không ai hoài nghi cảnh sát anh hùng vừa mạo hiểm tính mạng mình, mang theo công lao hạng nhất trở về từ nơi nằm vùng có vấn đề gì.
Sau khi nâng ba đồng liêu lên ghế ngồi, để bọn họ được ngủ thoải mái hơn một chút.
Về phần camera giám sát nơi này, trước khi lão Trương tới nó đã bị động tay động chân.
Cho nên nói.
Pháo đài kiên cố nhất thường thường đều được công phá từ nội bộ.
Lúc này Trương Yến Phong hơi giống với nhân vật phản diện trong mấy bộ phim cảnh sát bắt cướp, cả người không được tự nhiên.
Nhưng anh ta vẫn lập tức tìm được người mình muốn tìm, mở cửa, đưa chân nhẹ nhàng mà đạp một cái vào ông lão đang ngủ say trên chiếu.
Ông lão là tội phạm giết người mười sáu năm trước.
Bởi vì việc điều tra phía sau chưa kết thúc, cũng chưa bị toà tuyên án, cho nên ông lão vẫn đang bị giam trong trại tạm giam của bót cảnh sát.
Chờ sau khi có hình phạt, ông lão mới bị dời tới ngục giam, chờ đợi lão chính là một súng chết tươi.
Lão đầu này cũng thật thú vị, nói lão tội ác tày trời, tội ác chồng chất cũng không khoa trương chút nào, nhưng đối với cái chết, lão ta lại không sợ hãi chút nào. Trước đây nếu không phải ông chủ nhà mình vươn tay kéo lão lại, lão đã sớm nhảy lầu tự sát.
Vậy mà.
Thường thường người như thế mới là người đáng sợ nhất.
Ông lão dụi dụi con mắt, hơi nghi hoặc một chút nhìn xem người trước mặt, ngay sau đó bất đắc dĩ nói:
- Tôi đã nói rồi, đống thi thể kia không phải do tôi chôn, cũng không có liên quan gì với tôi, ngược lại tôi cũng thật hy vọng những người đó do tôi giết, nhưng thật sự không phải tôi giết.
- Được rồi.
- Để cho tôi ngủ đi.
- Lớn tuổi rồi.
- Giấc ngủ vốn không kéo dài.
Trương Yến Phong nhấc ông lão lên.
Đối phó với loại cặn bã này, cho dù lão Trương là một cảnh sát tốt, nhưng anh ta không có gánh nặng trong lòng gì.
- Tôi còn một số chuyện khác muốn hỏi ông.
- Được rồi, tôi nói tôi nói, anh buông tay, mau buông tay.
Trương Yến Phong buông tay ra.
Mở một tấm hình từ trong di động.
Đặt trước mặt lão đầu.
Hỏi:
- Ông biết người này không?
- Ừm?
Ông lão kề sát mặt tới, cẩn thận nhìn nhìn, nghi ngờ nói: - Hình như là... bộ dạng khá quen.
- Trước đây tôi đã từng điều tra người này, phát hiện ông ta đã từng là công nhân xưởng dệt về hưu, chính là xưởng dệt bị bỏ hoang phía sau tòa nhà trọ của ông.
- Ah! ! ! - Ông lão lập tức kinh hô: - Tôi nhớ ra rồi, tôi nghĩ ra rồi, là ông ta, Lưu lão đầu!
- Quả nhiên là có quen biết.
- Quen biết, đương nhiên quen biết.
- Ha ha ha,
- Không phải lúc trước tôi đã từng nói với mọi người rồi sao?
- Số thịt mà tôi đã vứt ra.
- Có tên đần độn nhặt được về, cho rằng bản thân nhặt được món hời lớn.
- Ăn tới miệng đầy mỡ còn cố ý chạy tới tìm tôi khoe khoang.
- Cũng là người thường xuyên đánh cờ với tôi.
- Là Lưu lão đầu!
Nghe được câu này.
Trong mắt Lão Trương lập tức dần hiện ra một vòng tinh quang.
Một tay nắm lấy cổ áo của ông lão.
Trầm giọng nói:
- Ông nói ông ta đã từng ăn thịt người?
Lão đạo mơ mơ màng màng dựa vào nơi đó, càng không ngừng chảy nước bọt.
Nguyệt Nha chẳng muốn đi tìm chìa khóa, trực tiếp cầm ngân châm mở khóa cửa, đi đến.
Đương nhiên người bị giam trong trại tạm giam không chỉ có hai người này.
Nhưng ông lão kia là tội phạm giết người.
Hiện tại lão đạo cũng là đao phủ bị hoài nghi đã giết mười lăm nhân mạng.
Hưởng thụ đãi ngộ "phòng lớn" cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
- Lão đạo, tỉnh, lão đạo, tỉnh!
Nguyệt Nha đưa tay đẩy lão đạo.
Lão đạo mở mắt ra.
Nhìn người phụ nữ trước mặt.
- Ông còn nhận ra tôi không? - Nguyệt Nha chỉ mình hỏi.
- Tay sai... ông chủ mới thu...
- ... ... - Nguyệt Nha.
Lúc này.
Nỗng nhiên trong lòng Nguyệt Nha dâng lên một loại xung động.
Đó chính là trực tiếp dùng ngân châm đâm chết lão già trước mặt này đi.
Nhưng cô ấy vẫn kiềm chế cơn tức trong lòng mình, tiếp tục hỏi:
- Ông chủ kêu tôi tới hỏi ông chuyện này, lá bùa ông vẫn luôn đặt trong đũng quần, hôm qua ông đã dùng nó làm gì rồi?
Lão đạo ngơ ngác loạng choạng.
- Đồ gì... ...
- Lá bùa, lá bùa của ông, chính là lá bùa ông vẫn luôn giấu trong đũng quần đó. - Nguyệt Nha nhắc nhở.
- Tôi đã giết người... Tôi ăn thịt người... Tôi đã giết người... Tôi cũng ăn thịt người... Tôi có tội... Tôi có tội... Tôi thật sự có tội... ...
Lão đạo bắt đầu chết lặng trả lời.
Đôi mắt vốn không trong suốt vào lúc này nó trở nên càng thêm hỗn độn.
- Hí...
Nguyệt Nha liếm môi, dứt khoát dùng một cây ngân châm đâm vào ngực lão đạo, ngay sau đó cô ấy quấy một cái.
Đây là điểm huyệt, không chết, nhưng có thể khiến người ta cảm thấy vô cùng thống khổ.
Nhưng lão đạo lại giống như người không đau đớn chút nào, lão tiếp tục loạng choạng người, chảy nước bọt.
Phảng phất như.
Căn bản là lão không cảm thấy đau nhức gì.
Cái này.
Nguyệt Nha cũng không có cách nào.
Lấy điện thoại di động ra, Nguyệt Nha gửi một tin nhắn trong nhóm Wechat:
- Không hỏi được, hơn nữa, tôi cảm giác hình như tình trạng của lão ta còn nghiêm trọng hơn so với lời tự thuật của mấy người.
- Đó là vì nguyền rủa bắt đầu khuếch tán, đến cuối cùng, nó sẽ từ từ ngầm chiếm tâm trí của lão ta, xóa đi tư duy vốn có của lão ta.
- Cho nên.
- Bây giờ điều chúng ta phải lo lắng không phải là lão ta có cõng nồi hay không, có bị phán tội bắn chết hay không.
- Mà là nếu như chúng ta không tranh thủ thời gian điều tra thật nhanh chóng.
- Cho dù thân thể lão ta còn chưa chết, nhưng linh hồn lão đã sớm bị vấy bẩn.
- Đây còn là vì lão đang ở cục cảnh sát, có khí tức tư pháp dương gian áp chế.
Luật sư An gửi tin nhắn trong nhóm.
- Ông chủ, trong nhóm nói tình trạng của lão đạo rất không tốt, càng ngày càng nghiêm trọng.
Bạch Oanh Oanh ở bên cạnh cầm điện thoại di động nói với Châu Trạch.
Hai người bọn họ đã tiến vào hiện trường phát hiện án, cảnh sát đã cài đặt tuyến phong tỏa, còn dán giấy niêm phong, chỉ có điều nó vẫn bị Châu Trạch trực tiếp xé đi, tiến vào.
Vật chứng có giá trị đều đã bị cảnh sát lấy đi, thậm chí ngay cả bồn rửa nồi chén trong phòng bếp cũng bị lấy đi, gian nhà vốn đã trống trải bây giờ lại càng thêm trống trải.
- Tủ đông cũng không ở đây.
Châu Trạch mím môi.
Cái này còn.
Tìm thế nào được?
Lão đạo.
Rốt cục lão đạo sẽ dùng lá bùa ở nơi nào?
- Nói cho lão Trương, kêu anh ta nghĩ biện pháp để Nguyệt Nha tới phòng vật chứng tìm kiếm xem. - Châu Trạch nói.
- Vâng, ông chủ.
Bạch Oanh Oanh lập tức nhắn tin cho mọi người.
Sau khi nhắn qua nhắn lại, Bạch Oanh Oanh nhìn về phía Châu Trạch, hỏi: - Ông chủ, hiện tại chúng ta đi đâu đây?
- Chờ tôi tới nhà vệ sinh, sau đó chúng ta tới hội hợp với đám người lão An.
Châu Trạch nói xong.
Đi vào phòng vệ sinh.
Cũng may.
Cảnh sát còn chưa mang bồn cầu đi.
Đột nhiên.
Châu Trạch ngẩn người ra đó.
Anh nhớ kỹ trên ghi chép viết, đêm đó lão đạo nói lão uống nhiều rượu, mà người phụ nữ dưới lầu cũng đã nói, khi lần thứ hai tìm đến bà ấy lão đạo, trên người lão đạo đầy mùi rượu.
Một lão đạo đã say rượu.
Đứng ở trước bồn cầu.
Khi móc vật kia trong quần ra, chuẩn bị xả nước.
Có khi nào lão sẽ tiện tay móc cả lá bùa ra?
Sau đó.
Lão sẽ lấy lá bùa.
Đặt ở...
- Ừm? Oanh Oanh, cô làm gì vậy?
Châu Trạch sửng sốt một chút.
Nhìn thấy Bạch Oanh Oanh đang ngồi chồm hổm trước mặt mình cởi dây lưng giúp mình.
- Anh anh anh.
- Không sao, ông chủ, ông chủ cứ nghĩ chuyện của ông chủ.
- Còn lại.
- Oanh Oanh giải quyết giúp ông chủ.
- ... ... - Châu Trạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận