Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 321: Ăn kẹo!

Một đêm này, tâm tình của ông chủ Châu rất mất mát. Anh không phải là người tâm tình dễ bị chao đảo. Làm một đầu cá muối, anh có tính đề kháng của riêng mình.
Nhưng khi đám muối không ngừng rơi trên người mình, khi nước bên trong cơ thể mình bị ép khô từng chút từng chút một, mình nên không sợ hãi, cũng không nên quan tâm.
Như vậy mới bình thường, như vậy mới thoải mái.
Sống không có tim không có phổi, dù sao cũng vui vẻ hơn Lâm muội muội thường phải hậm hực, phải phun ngụm máu nhiều.
Châu Trạch cảm thấy mình nên ngủ một giấc là được rồi.
Chuyện gì cũng vậy, đợi tới ngày mai rồi cũng sẽ trôi qua thôi.
Đợi tới sáng ngày tiếp theo, Châu Trạch nằm trên giường mở mắt ra.
Anh vững tin.
Tâm tình suy sụp hôm qua thật sự đã biến mất.
Bởi vì anh nhìn thấy một đôi mắt to ngập nước đang nhìn mình.
Đối phương chỉ cách mình chừng mấy li.
Lông mi của cô ấy như dựng lại mỗi một tiếng nói mỗi một cử động của mình.
- Tỉnh rồi?
Châu Trạch mở miệng nói. Hai chữ này có âm rung, là anh đang kích động, cuối cùng Oanh Oanh cũng tỉnh.
- Ừm. - Bạch Oanh Oanh đáp lại một tiếng.
Bỗng nhiên Châu Trạch có loại cảm giác như sau cơn mưa trời lại sáng. Phảng phất như cái đêm chỉ mành treo chuông một tuần trước, kể cả áp lực chạng vạng tối hôm qua.
Vào lúc này, tất cả đều bị quét sạch!
Anh muôn ôm cô ấy.
Nhưng nhìn cô ấy thiên chân vô tà nhìn mình.
Bỗng nhiên Châu Trạch lại cảm thấy hơi ngượng ngùng. Anh luôn cảm thấy, vào lúc này, bất kỳ động tác gì cũng là một loại dư thừa.
Thực sự. Nếu đổi lại là tiểu loli nhìn mình như vậy, có thể ông chủ Châu sẽ thích đánh thì đánh, thích mắng thì mắng, không sợ hãi. Nhưng đối mặt với Bạch Oanh Oanh đang trưng ra vẻ mặt ngốc nghếch đáng yêu nhìn mình, trái lại Châu Trạch cảm thấy có chút bó tay bó chân.
- Đói bụng không?
Châu Trạch hỏi.
- Ông chủ, tại sao anh lại hỏi ngốc vậy.
- Người ta không ăn cơm.
Châu Trạch gật đầu, anh quên.
Từ trên giường ngồi dậy, Châu Trạch châm một điếu thuốc. Ánh mặt trời xuyên qua bệ cửa sổ, rơi vào phòng, mang đến sự phấn chấn và ấm áp chỉ có sáng sớm mới có.
Bạch Oanh Oanh giãy giụa muốn đứng lên, nhưng thương thế trên thân thể cô ấy vẫn chưa hoàn toàn phục hồi như cũ. Tuy rằng cô ấy đã tỉnh lại, nhưng thân thể cô ấy vẫn còn đang trong thời khắc điều trị mấu chốt.
Cô ấy muốn ngồi dậy lấy quần áo cho Châu Trạch, giống như chuyện cô ấy vẫn làm mỗi ngày trước đây.
Nhưng sau khi cô ấy đứng dậy, lại ngửa đầu ngã xuống.
Cô ấy có chút tức giận mà nắm chặt nắm đấm của mình, bĩu môi.
- Làm sao vậy?
Châu Trạch lấy quần áo đặt ở đầu giường mặc vào.
- Anh anh… Tôi vô dụng, không thể hầu hạ ông chủ được.
- An tâm tĩnh dưỡng đi.
Châu Trạch đưa tay nhẹ vuốt mũi cô ấy một cái.
Sau đó tự mình lại sửng sốt một chút.
Động tác này.
Vì sao lại có loại cảm giác quen thuộc khó hiểu?
- Không muốn. - Bạch Oanh Oanh bĩu môi, rất bất mãn nói: - Ông chủ quá lười.
- ... ... - Châu Trạch.
- Oanh Oanh không thể hầu hạ ông chủ, chắc chắn ông chủ sẽ không nhịn được, đi tìm một người hầu gái khác.
- Sau đó chắc chắn ông chủ sẽ còn tiếp tục không nhịn được.
- Hẳn là phía dưới của cô ta nóng hổi.
- Sau đó địa vị của Oanh Oanh sẽ bị giành mất.
Châu Trạch nghe xong những lời này, thiếu chút nữa đã không nhịn được bật cười. Đời trước anh làm bác sĩ, ngược lại cũng đã gặp qua không ít phụ nữ bị chứng uất ức sau khi mang thai sinh con, nhưng chưa từng thấy người nào bị chứng uất ức sau khi bị thương cả.
Hẳn là cô bé này đã xem


tu dưỡng của nữ bộc


tới ngu si rồi.
Thế là Châu Trạch lập tức đặt tay lên bả vai Bạch Oanh Oanh, rất nghiêm túc nói:
- Cô phải tin tưởng ông chủ của cô.
- Ừm, ông chủ, tôi hiểu anh!
- Anh anh anh!
Sau khi Châu Trạch nói xong câu đó, đột nhiên anh cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng tinh thần, vì sao ý nghĩa trong lời nói này lại là lạ ấy nhỉ?
- Cô có muốn đi ra ngoài một chút không? - Châu Trạch hỏi: - Giải sầu một chút.
- Ừmmm... ...
- Tôi dẫn cô đi.
- Được, ông chủ.
Đưa tay ôm lấy Bạch Oanh Oanh, Châu Trạch đi ra khỏi phòng ngủ, xuống tầng.
Khiến Châu Trạch cảm thấy có chút bất ngờ là, tiệm đã mở cửa, lão đạo đang ngồi trên sô pha, bên cạnh lão đạo đặt một cây quải trượng.
Hiển nhiên, sau sự kiện "con lừa nhỏ" hôm qua lão đạo đã tranh thủ thời gian mua một cây quải trượng, kiên quyết không để Châu Trạch lại có cơ hội đặt lão ta lên xe "tút tút tút" nữa.
- Chào buổi sáng, ông chủ.
Lão đạo đang ngồi trên sô pha ăn bánh quẩy, Hầu Tử chạy đến bên cạnh đưa sữa đậu nành cho lão. Hiện tại lão đạo hành động còn hơi bất tiện, nhưng sau khi bản thân có thể đứng lên đi lại được, lão vẫn tận hết chức trách của mình, mở cửa tiệm từ thật sớm.
- Ha, Oanh Oanh cũng tỉnh rồi sao? Tỉnh tốt lắm, tỉnh tốt lắm. Tất cả mọi người đều yên lành, phòng đọc sách cũng không còn tịch mịch nữa. Đúng rồi, ông chủ, hai người đang định ra ngoài sao?
- Đi ra ngoài một chút.
- Vậy cũng hay, chiếc xe đẩy kia của bần đạo có thể dễ dàng... ...
- Không cần, tôi cõng cô ấy ra ngoài đi dạo một chút.
- ... ... - Lão đạo.
Dựa vào cái gì!
Vì sao!
... ... ...
Thật ra Bạch Oanh Oanh không nặng, chí ít, sau khi Châu Trạch cõng cô ấy lên, anh không cảm thấy mệt lắm. Vừa sáng sớm, thật ra người trên đường cũng không nhiều lắm, đa số người lui tới đều là một số người vội vàng đi làm, cũng vì vậy, không có người nào để ý nhiều tới tổ hợp này.
Cho dù bọn họ có chú ý tới cũng chỉ cho rằng vì chân em gái bị đau, nên anh trai cõng cô ấy đi lại.
Hai người cũng không đi quá xa, ngừng lại ở một công viên gần đó. Bạch Oanh Oanh được Châu Trạch đặt lên ghế dài, Châu Trạch ngồi ở bên cạnh cô ấy, châm một điếu thuốc.
Hai người không nói chuyện nhiều, cứ ngồi lẳng lặng như vậy.
Quan hệ giữa hai người tương đương với chủ tớ, cũng rất hiểu nhau, cho dù cứ ngồi im lặng như vậy không nói gì, cũng sẽ không cảm thấy có gì lúng túng.
Trên bãi đất trống phía trước công viên, có một người giáo viên trung niên đang thổi còi, dẫn theo bảy tám đứa bé đá bóng. Vừa sáng sớm, mấy người này đã tăng thêm không ít sinh động náo nhiệt cho công viên.
- Rất đúng dịp. - Bỗng nhiên, Bạch Oanh Oanh cảm thán một câu.
- Làm sao vậy? - Châu Trạch quay đầu lại nhìn nhìn cô ấy.
- Ông chủ, trước đây phu nhân cũng đau chân, hình như đã được thư sinh kia cõng đi. Phu nhân đã từng nói, đó là lần đầu tiên phu nhân gần gũi đàn ông. Khi nằm trên lưng thư sinh, phu nhân cảm thấy rất kiên định.
- Ban nãy Oanh Oanh cũng có cảm giác giống như thế.
- Ha ha. - Châu Trạch cười cười.
- Còn có, lúc đó phu nhân và vị thư sinh kia cũng giống thế này, ngồi trên sườn núi nhìn đám người chơi xúc cúc phía dưới.
Bạch Oanh Oanh đưa tay chống cằm của mình, có chút tổn thương tinh thần nói:
- Cũng không biết lúc này phu nhân sống ở địa ngục thế nào rồi, không biết sau này tôi có cơ hội gặp lại phu nhân hay không.
Châu Trạch không nói chuyện.
Anh rõ ràng.
Bạch Oanh Oanh biết Bạch phu nhân đã có sắp xếp. Bạch phu nhân muốn anh dùng giường trúc thiêu cháy Bạch Oanh Oanh vào tiết hàn y. Sau đó Bạch Oanh Oanh còn tự mình thiết kế giường trúc dùng để hỏa táng cho chính bản thân mình.
Có đôi khi, cô ấy quả thật rất lãnh khốc, nhất là lần đầu tiên khi mình nhìn thấy cô ấy tỉnh lại. Nếu lúc đó không phải móng tay mình có thể khắc chế cô ấy, có thể lúc đó kết cục của mình và Hứa Thanh Lãng sẽ không tốt đẹp gì.
Nhưng sau khi ở chung anh mới phát hiện, thật ra cô ấy rất đơn thuần, vô cùng vô cùng đơn thuần.
Châu Trạch ngẩng đầu, thân thể ngửa ra sau, hoàn toàn dựa lên trên ghế dài. Ánh mặt trời chiếu lên người anh, khiến người ta cảm thấy ấm áp mãn nguyện.
- Oanh Oanh à, cô nói tôi đang hoang phí thời gian, cũng không phải là không đúng.
- Không, mỗi lần thấy ông chủ ngồi ở chỗ kia xem báo chí phơi nắng, Oanh Oanh lại cảm thấy thật hạnh phúc.
- Nhưng lần đó, cô và mấy người lão đạo thiếu chút nữa đã tập thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu như tôi không cá... ...
- Ông chủ! - Bỗng nhiên Oanh Oanh trầm giọng nói.
- Ừm?
- Oanh Oanh sẽ cố gắng tu luyện!
- A?
- Sau này Oanh Oanh sẽ bảo vệ ông chủ thật tốt, khiến ông chủ có thể phơi nắng xem báo chí uống trà mỗi ngày, không có kỳ phiền não gì.
- Oanh Oanh sẽ cung cấp một hoàn cảnh hoàn mỹ thư thái cho ông chủ, để ông chủ có thể làm cá muối vĩnh viễn.
- Lời này hình như nên do đàn ông nói mới đúng.
Châu Trạch đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ đầu cô ấy.
Ngẫm lại xem.
Một nữ bộc từ nhỏ đã lớn lên trong tư tưởng phong kiến độc hại “phu vi thê cương”…
Ai.
Đáng yêu biết bao!
Bên phía cửa công viên có một quán ăn nhỏ. Lúc này nó đã mở cửa, chỉ có điều nó không bán bánh quẩy bánh bao, mà bán kem ly.
Ánh mắt Oanh Oanh thỉnh thoảng lại nhìn về nơi ấy.
- Muốn ăn à? - Châu Trạch hỏi.
Thành thật mà nói, từ sau khi cô gái nhỏ theo mình, dường như mình chưa từng mua đồ gì cho cô ấy. Ngược lại, mình còn dùng đồ của cô ấy, kể cả việc mở phòng đọc sách, cũng dùng vật bồi táng của cô ấy thế chân làm tiền vốn.
Nếu không có sự kiện hải thần kia, khiến anh lấy được một trăm vạn tiền đặt cọc, sợ là Châu Trạch đã không thể trả đủ tiền cho Bạch Oanh Oanh.
Oanh Oanh rơi vào trầm tư.
Cô ấy không cần dựa vào chuyện ăn cơm để sinh tồn.
Nhưng thỉnh thoảng ăn thứ gì đó cũng không vấn đề gì.
- Làm sao vậy? - Châu Trạch hỏi.
- Trước đây lão đạo nói với Oanh Oanh, con gái ăn nhiều đồ lạnh sẽ không tốt cho cơ thể.
- Thỉnh thoảng ăn một chút cũng không sao cả. - Châu Trạch nói.
- Vậy nếu lỡ phía dưới càng lạnh hơn thì phải làm sao bây giờ?
- ... ... - Châu Trạch.
- Quên đi, vẫn nên ăn! - Bạch Oanh Oanh quyết định.
- Được, tôi đi mua.
Châu Trạch đi qua, gọi một phần kem ly, nhưng vì sáng sớm mới vừa mở cửa tiệm, cho nên anh phải đợi hơi lâu.
Bạch Oanh Oanh ngồi trên ghế dài bên kia, vẫn nhìn Châu Trạch đứng chờ kem ly làm xong trước cửa tiệm, không ngờ thỉnh thoảng cô ấy lại phát ra tiếng cười khúc khích.
Tuy rằng cô ấy bị thương.
Nhưng hình như cảm giác không tồi chút nào.
Rốt cục kem ly cũng đã làm xong, Châu Trạch cầm nó trở về.
- Rầm!
Bỗng, một trái bóng bay tới, trực tiếp đập trúng tay Châu Trạch, kem ly bị đập rơi trên mặt đất.
Xa xa, một đám nhóc ngây ngẩn cả người.
Châu Trạch không để ý tới những đứa bé kia, anh lập tức nhìn về phía Oanh Oanh làm một thủ thế xin lỗi, đồng thời cũng rút giấy ra lau sạch tay mình cùng quần áo của mình, nói:
- Không sao, tôi lại đi mua một ly khác.
Nói xong, Châu Trạch liền xoay người đi về phía tiệm kem ly kia.
Chờ khi Châu Trạch xoay người.
Bạch Oanh Oanh mới vừa rồi còn "mềm mại không xương", "suy yếu không gì sánh được", "không cách nào tự gánh vác" đã nhảy xuống khỏi ghế dài.
Quả thực là linh hoạt không gì sánh được.
Ngay sau đó, cô ấy trực tiếp đá quả bóng kia.
- Viu!
Trái bóng bay lên cao.
Trực tiếp bay ra khỏi khu vực công viên, thậm chí có thể nó đã bay về phía quảng trường liền kề.
Một đám nhóc kể cả thầy giáo của chúng đồng loạt ngây ra như phỗng.
Bạch Oanh Oanh nắm chặt nắm đấm của mình, hướng về phía bọn họ vung vẫy vài cái, để phát tiết phẫn nộ của mình!
Thật tức giận ah.
Lần đầu tiên ông chủ mua kem ly cho mình.
Lại có thể bị các người làm hỏng!
Người ta giả ra thần sắc có bệnh thế này dễ dàng lắm sao!
(1) “Quân vi thần cương, phụ vi tử cương, phu vi phụ cương” có thể hiểu là: Những mối quan hệ giữa vua với tôi, cha với con, chồng và vợ, là những sợi dọc, sợi dây chính (cương); dựa trên các sợi dọc đó người bầy tôi, người con, người vợ sẽ đan thêm những sợi dây ngang; dệt thành tấm lưới (hoặc tấm vải) của các quan hệ xã hội. Theo nghĩa đó, vua, cha, chồng dù có thứ bậc và ở địa vị cao hơn bầy tôi, con, và vợ; nhưng không nhất thiết là có quyền hành tuyệt đối khiến người dưới phải phục tòng người trên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận