Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1594: Soán vị (1)

Lúc trước, nếu như trì hoàn thêm một lúc nữa, có lẽ anh không cần đi trở về nữa, mà là “chảy” trở về đi.
Mà ở trước mặt anh, xuất hiện một cái hố hình tròn có độ cong rất hài hòa rất hoàn mỹ, bất luận là phần đáy hay là vị trí bên rìa, đều vô cùng nhẵn nhụi khiến cho người ta có một loại hưởng thụ hình học hoàn mỹ.
Hít sâu một hơi.
Từ phổi truyền tới cảm giác nóng bỏng kịch liệt.
Châu Trạch khẽ cắn răng.
Đứng thẳng người.
Không có hoan hô, không có nhảy nhót, ngược lại cũng không phải ông chủ Châu đã đạt tới loại cảnh giác không yêu thích không bi thương, trên thực tế, không dựa vào Doanh câu, chỉ đơn thuần dựa vào bản thân mà đấm nổ đối thủ, nói thế nào cũng là một chuyện rất khiến người ta hưng phấn vui mừng đi.
Nhưng vấn đề là.
Vừa đấm nổ một tên.
Còn không chờ anh thêm chút thời gian nữa để chậm rãi đứng lên.
Ở hướng tây bắc, đại khái là một nơi cách đây 1km, lại có một luồng khí tức cực kỳ mạnh mẽ đang tới đây.
Trên cấp độ của khí tức, so với cái vị vừa bị anh đấm nổ trước đó, rất tương tự.
- Mẹ nó.
Ông chủ Châu tuôn ra một câu chửi bậy.
Chuyện này.
Thực sự có gì đó sai sai.
Có vấn đề.
Hơn nữa, còn là một vấn đề rất lớn rất lớn.
Nếu bạn nói Giải Trãi chết mà không giải thích được.
Chết cũng đã chết rồi.
Ngay cả khi không phải là bị Hiên Viên kiếm chém chết, ăn cơm nghẹn chết cũng được mà.
Nhưng tin tình báo bên mình, chủ yếu lấy được từ chỗ của lão Trương.
Cho nên mới nói, Giải Trãi, nhìn từ góc độ của anh, là đột nhiên nổ chết.
Nhưng rất hiển nhiên, ở trong mắt những “người đoạt vị” kia, dường như là “chết dần chết mòn”.
Giống như chư vị hoàng tử ở cổ đại tranh đoạt hoàng vị, những hoàng tử khác đều biết được tin tức phụ hoàng bệnh nặng sắp băng hà trước, đã bắt đầu chuẩn bị từ sớm.
Cấu kết đại thần thì lo cấu kết với đại thần, tự chiêu binh thì lo tự chiêu binh.
Mà trong thông tin của anh, lại không hề có một chút tin tức nào, vừa nhận được thì chính là tin tức hoàng đế đã băng hà.
Nếu không.
Căn bản là bạn không cách nào giải thích được chuyện này.
Bên này Giải Trãi vừa mới chết, thì đám người tranh vị cũng đã tới Thông Thành trước rồi.
Luồng khí tức kia tới rất nhanh.
Là một người phụ nữ.
Người phụ nữ mặc sườn xám.
Hơn bốn mươi tuổi, không trang điểm.
Nhìn qua, cũng không xinh đẹp lắm, gầy gò khô đét, nói không quá chứ, giống như mật đào khi bị khô lại vậy.
Cũng đúng.
Rốt cuộc cũng là người thừa kế phân thân của Giải Trãi, thế nào cũng không thể nào là hình tượng quyến rũ câu dẫn vẻ ngoài rẻ tiền gì đó được, nhìn qua cũng là một kiểu rất chất phác, rất gần gũi với vẫn chúng đi!
Rất phù hợp khí chất cùng với thẩm mỹ của Vượng Tài!
Châu Trạch mím môi một cái.
Xem ra lúc trước anh để cho Doanh câu không ra tay, đúng là chính xác.
Sau khi người phụ nữ bước ra ngoài.
Ở hai vị trí khác, có một nam một nữ, phân biệt đi ra từ hai phía.
Người đàn ông là một ông già lưng gù.
Người nữ thì tuổi tác lớn hơn, khoảng trên bảy mươi tuổi, chống ba tong, lúc đi bộ đã khập khễnh.
Ha.
Mấy người giỏi.
Ở bên chỗ anh vừa mới chết một tên.
Kết quả là lại lòi ra thêm ba tên nữa.
Cơ thể ông chủ Châu lại lần nữa lắc lư mấy cái, tạo nên một loại dáng vẻ suy yếu như thể bản thân đã bị trọng thương sắp không chịu được nữa rồi.
Nhưng lão bà bà kia cũng lộ ra nụ cười.
Nói thẳng:
- Người trẻ tuổi, đừng giả vờ nữa, nếu như anh đã tiếp tục đứng ở nơi này, đã chứng tỏ được chắc chắn là anh vẫn còn chỗ dựa khác.
Trong ánh mắt của lão thái bà, có một loại cơ trí lưu chuyển, đây là một loại cơ trí lắng đọng sau năm tháng đã qua.
Châu Trạch gật đầu một cái, nhìn vào ba người bọn họ, nói thẳng:
- Lên cùng một lúc, hay là từng người một lên?
Nếu như lúc này luật sư An được đọc lời tường thuật, nhất định là:
Ba người vừa tới trực tiếp bị hào khí cùng sự quyết đoán của ông chủ chấn nhiếp!
Nhưng trên thực tế.
Ba người này nhìn ông chủ Châu trước ngạo mạn sau cung kính.
Ánh mắt giống như đang nhìn một kẻ ngốc vậy.
Trước tiên, người phụ nữ kia tiến về phía trước mấy bước.
Dường như không kiên nhẫn được nữa muốn ra tay.
Ông già lưng gù ở bên cạnh cùng lão bà bà thì lại cười không nói gì, rất nể mặt mũi mà còn cố ý lui về sau hai bước.
Phảng phất như thể bọn họ đã lớn tuổi.
Sân khấu.
Cứ để lại cho người trẻ tuổi đi.
Nhưng mà, cuối cùng thì người phụ nữ cũng vẫn lùi về.
Rất hiển nhiên.
Giữa ba người bọn họ, cũng vẫn đang đề phòng lẫn nhau.
Nhất là, tất cả mọi người đều hiểu rõ, Châu Trạch – người vừa mới đấm nổ một người đồng bạn của bọn họ, thế nhưng cũng không phải một nhân vật dễ sống chung có thể tùy tiện nắn bóp gì đó.
- Rốt cuộc thì thế nào đây, đưa ra một cách đi được không chứ?
Châu Trạch trực tiếp mở miệng hỏi.
Trong giọng nói, có chút không kiên nhẫn.
Sau lưng, linh hồn lão Trương đang trôi lơ lửng ở giữa Khánh cùng với Hứa Thanh Lãng, linh hồn của anh ấy đã phình lên, phình lên rồi loại phình to hơn nữa, nguyên nhân bởi vì đã thu gom được không ít luồng ánh sáng trắng, dẫn đến hiện tại, anh ấy gần như đã trở thành một con đom đóm khổng lồ giữa đêm hè.
Khánh vẫn luôn ở bên cạnh trông chừng, rất sợ lão Trương sẽ đột nhiên nổ tung.
- Đây là, đã sớm có mưu đồ rồi nha.
Lão bà bà nhìn một màn ở sau lưng một chút, cảm thán.
Thật ra thì.
Bà ta cùng với lão Trương đang ở sau lưng Châu Trạch, mới là cùng một loại người.
Ngay từ đầu, không biết từ bao nhiêu năm trước thì bản tôn của Giải Trãi đã bắt đầu rơi vào loại trạng thái ngủ say như vậy.
Cô số phân thân của anh ta, rơi loạn ở nhân gian.
Nhưng sẽ luôn có một vài ngoại lệ, luôn sẽ có một vài thay đổi, nhưng những ngoại lệ và thay đổi này, thật ra thì đều đế từ một loại chủ động.
Tỷ như.
Có một vài nơi, cần phải phân thân có “trí tuệ” có “chính mình” đi trấn thủ.
Có nhiều chuyện, cần phải phân thân có “năng lực” có “chính kiến” đi giải quyết.
Cộng thêm người đàn ông mặc âu phục mới vừa bị Châu Trạch đấm nổ kia.
Mấy người bọn họ.
Thật ra thì đều có thân phận tương tự nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận