Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1509: Tỉnh lại (1)

Ông chủ Châu thì lại lập tức nghĩ tới vị ở bên trong cơ thể mình kia.
Luồng ý thức ở bên trong cơ thể Khánh này, hiện tại có thể nói là một trong những người hiểu rõ tiên nhất rồi, chính vì ông ta quen thuộc với tiên, cho nên ông ta mới càng hiểu rõ hơn, tiên, rốt cuộc là sự tồn tại như thế nào.
Cũng đúng vào lúc này.
Thân thể của Khánh bỗng nhiên bắt đầu run lẩy bẩy,
- Ba đứa bé con kia sắp phong ấn tôi lại rồi.
Khánh có chút bất đắc dĩ nói.
Sau đó.
Ông ta nhìn về phía Châu Trạch.
- Nếu như tôi không muốn.
Châu Trạch lắc đầu một cái, nói:
- Trên lý thuyết, vẫn còn sớm.
Đợt phân bón đầu tiên vừa được bón xuống.
Đời trước mặc dù điều kiện gia đình ông chủ Châu rất kém cỏi, ừm, bởi vì căn bản thì anh cũng không có gia đình.
Nhưng quả thật là anh ấy chưa từng làm ruộng, chẳng qua thì anh cũng biết, bón phân quá dồn dập thì không khác gì dục tốc bất đạt.
- Thật sao.
Khánh với vẻ mặt đau khổ.
- Thật ra thì, tôi cũng đáng.
Sau đó.
Thân thể bắt đầu run rẩy càng ngày càng kịch liệt.
Khánh, dường như là đến gần với thời khắc lựa chọn, ông ta cũng biết, có một vài lời, nếu như không nói ra, sẽ không còn cơ hội nói ra nữa, trước đó còn có một chút dè dặt nhăn nhó, nhưng hiện tại thì đang dùng một giọng điệu nhanh như súng liên thanh mà nói:
- Tôi biết ông ta là ngài ấy quả thật ngài ấy đã từng đi tới nơi đó nhưng nếu như hiện tại các người còn muốn đi tới nơi mà nói có thể đừng vội vàng giải quyết tôi như vậy tôi không giống với hai con cá nhỏ mà các người đã bắt trước đó tôi mập hơn bọn họ lớn hơn bọn họ kinh nghiệm cũng nhiều hơn bọn họ bọn họ không thể quay về được nhưng tôi đây có biện pháp có thể quay trở về đó! ! !
(*nguyên văn đoạn này không có một dấu ngắt câu nào)
- Ầm!
Khánh trợn trắng mắt một phen.
Ngã về phía sau.
Khí tức khác thường ở trên người đã biến mất, thay vào đó, là khí tức của “người chết”.
Hiển nhiên, đám người Khánh thành công, trận chiến phong ấn giằng co về sức bền này, mặc dù trong đó cũng có nhân tố tự bản thân lão đầu tử đầu hàng, nhưng nếu như Khánh không áp chế được ông ta, ông ta cũng sẽ không cam chịu, đầu hàng, vốn chỉ là tự bản thân ông ta tìm cho mình một nấc thang đi xuống mà thôi.
Ông chủ Châu đi tới bên cạnh Khánh, kiểm tra một chút, lần này có thể xác nhận được, đoán chừng qua hai ba ngày nữa là Khánh có thể tỉnh lại, nốt ruồi son ở trên cánh tay đã biến mất, phong ấn đã hoàn thành khá ổn.
Ngay sau đó.
Ông chủ Châu lại dời mắt lên trên người lão đạo.
Lão đạo sau khi cười lớn một trận, lại khôi phục sự bình tĩnh.
Thành thật mà nói, lão đạo ngày hôm nay, khiến cho Châu Trạch có chút xa lạ.
Nếu như vị kia tỉnh lại mà nói, có lẽ lão đạo đã không còn là lão đạo, lão đạo thực sự, có lẽ sẽ cứ như vậy mà biến mất đi.
Giống như vô số tượng sáp mà Doanh câu cất giữ trước kia.
Đối với loại đại nhân vật như bọn họ mà nói, cuộc đời của một người bình thường mà nói, thực sự không tính là gì đi.
Cho dù là ông chủ Châu, thật ra thì lúc trước cũng đã từng trải qua đoạn thời gian kinh hồn bạt vía có thể bị Doanh câu đổi người bất kì lúc nào, cũng chỉ mới khá hơn một chút trong hai năm qua mà thôi.
Chẳng qua là, cũng không biết làm sao.
Hơi thở của lão đạo bắt đầu trở nên ổn định hơn.
Sự đỏ ửng trên mặt cũng đang từ từ rút đi.
Chuyện này không giống như kết thúc quá trình hồi quang phản chiếu.
Càng giống với từ nơi sâu thẳm, cũng không biết là hấp thu được sức sống mới ở nơi nào, hoặc là được chúc phúc, giống như kỳ tích.
Ông chủ Châu cố ý kiểm tra một chút, phát hiện quả thật là tình trạng cơ thể của lão đạo đã ổn định lại, tuy nói không đến mức độ một mạch trở về lúc phạm sai lầm trên cánh đồng hoa vào mùa hè năm mười bảy tuổi.
Nhưng so với tình huống hoàn toàn đã là dầu cạn đèn tắt chờ chết trước đó của ông ta, đã tốt hơn rất nhiều rất nhiều rồi…
Trong đầu ông chủ Châu theo bản năng mà xuất hiện một ít cảnh trong phim tình cảm, lúc nam chính bệnh nặng, nữ chính chạy vào trong chùa cầu thần bái phật, cầu nguyện với Bồ Tát phù hộ anh ta có thể khỏe mạnh sống sót.
Anh không biết vì sao mà mình lại nghĩ tới cảnh này, nhưng chính là có loại cảm giác này.
Châu Trạch ngồi ở trên đất.
Quần áo ở trên người lão đạo đã bị máu tươi của ông ta nhuộm đẫm.
Sau khi trải qua quá trình lo lắng ban đầu là lão đạo có thể sẽ trực tiếp chết mất hay không, sau đó anh đã chuẩn bị sẵn sàng có nên cắn lão đạo một cái biến ông ta thành cương thi hay không.
Bây giờ ông chủ Châu bắt đầu lo lắng.
Sau khi lão đạo tỉnh dậy.
Sẽ còn là lão đạo sao?
...
Ở cửa tiệm thuốc.
Cửa cuốn đã đóng lại.
Ba người Phùng Tứ, lão Trương cùng luật sư An đều xếp hàng, ngồi xổm ở cửa hút thuốc.
Trong lòng luật sư An vẫn có chút hoảng hốt, thuốc lá ở trong tay cũng không hút ra được hương vị gì, chẳng qua chỉ theo bản năng mà hút, thậm chí khói thuốc cũng còn chưa đi qua phổi, vừa hút vào trong miệng sau đó trực tiếp phun ra ngoài.
Chuỗi động tạc tuần hoàn không có ý nghĩa này, ngược lại có thể hơi giải tỏa được một chút khẩn trương và uất ức trong lúc này.
Trước mặt.
Xuất hiện một nhóm học sinh tiểu học.
Giáo viên của trường học mang theo đám học sinh cùng nhau bước đi ở trên đường phố.
Hẳn là muốn đi tham gia tiết mục biểu diễn gì đó.
Lúc đám trẻ con gần tới.
Luật sư An, Phùng Tứ và lão Trương đồng thời bóp lấy điếu thuốc ở trên tay.
Lão Trương chợt nói:
- Ngày hôm nay là ngày một tháng sáu, là ngày quốc tế thiếu nhi nha.
- Ừm. - Luật sư An đáp một tiếng.
- Là tiết mục của bọn trẻ sao? - Phùng Tứ ở bên cạnh hỏi.
Quả thật là anh ta không quá quen thuộc với một ít phong tục thay đổi ở dương gian trong mấy năm gần đây, lúc trước, khi thỉnh thoảng hoàn dương cũng sẽ không chú ý đến chuyện này, nhưng vào lúc này, quả thật là cần tìm một vài đề tài trò chuyện một chút, với vì anh ta có thể cảm giác được tình huống thực tế của luật sư An ở bên cạnh mình, thực sự là anh ta đang vô cùng sốt ruột.
Bạn cần đăng nhập để bình luận