Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1789: Tiên Vương! (2)

Cười một lúc, rốt cuộc Nửa gương mặt cũng không cười nữa, hai tay che lấy mặt của mình, bả vai vẫn có chút run run, giống như còn đang đắm chìm trong dư âm trước đó vậy.
Cuối cùng, Doanh câu cũng chậm rãi xoay người lại.
Ánh mắt của anh ấy, lại lần nữa nhìn về phía Hạn Bạt.
Chẳng qua chỉ là, Doanh câu cũng không có lời hồi đáp nào cho những lời mà Hạn Bạt đã nói trước đó, mà chỉ hơi ngẩng đầu lên, nói:
- Đi... thôi…
Câu đi thôi này, không phải là đang nói tiếp tục đi dạo.
Lại càng giống như là đã chuẩn bị xong xuôi để lên pháp trường, có thể lên nơi hành hình rồi.
Chưa nói tới chuyện tráng liệt bao nhiêu, chỉ có thể nói là một sản vật trong cục diện bất đắc dĩ mà thôi.
Châu Trạch gật đầu một cái, cũng không hỏi chuyện chờ lát nữa Doanh câu có mang anh cùng lên đường hay không.
Ánh mắt của Doanh câu đảo một vòng khắp bốn phía.
Nói:
- Giữ… lại… đi…
Ý là, giữ lại nơi này đi.
Thật ra thì khung cảnh bốn phía vẫn còn tiếp tục chiếu phim, sự tồn tại của nơi này, sau khi Doanh câu rời đi, chỉ cần không bị cố ý phá hỏng, hẳn là còn có thể kéo dài được một đoạn thời gian, nguyên lý của chuyện này, có chút tương tự với tình huống được quay phim thường được ghi lại ở những nơi dễ bị sét đánh, từ đó bị một số người lầm tưởng là quỷ phá.
Doanh câu đưa tay, vén tầng che phủ ở phía trước lên, giống như là vén một tấm rèm lên vậy.
Một ánh sáng chiếu thẳng vào mắt.
Châu Trạch chỉ cảm thấy mắt của mình theo bản năng mà nheo lại một chút.
Chờ đến khi tầm mắt khôi phục lại.
Châu Trạch mới phát hiện bản thân đã quay về hiện thực, anh lúc này, đang đứng ở vị trí sân thượng trên một tòa nhà rất lớn.
Dưới màn đêm đen nhánh, đèn neon bốn phía chiếu sáng, không có chút không khí yên bình của ban đêm nào cả.
Bên cạnh anh, đã không còn Doanh câu nữa, hẳn là anh ấy đã trở lại bên trong cơ thể anh rồi.
Mưa, không biết đã ngừng từ lúc nào, chỉ là gió ở nơi này, có chút lớn.
Ông chủ Châu chống hai tay trên lan can có chút gỉ sét, mặc kệ cơn gió này tiếp tục thổi tung mái tóc vốn đã không tính là gọn gàng của mình.
Thổi một lúc, nhìn một chút.
Thanh Hiên Viên kiếm này.
Rốt cuộc là đã ở đâu rồi?
- Không nhìn thấy nha.
Ông chủ Châu lầm bầm lầu bầu, cái loại cảm giác chờ bị xử bắn như thế này, thật ra thì cũng không dễ chịu cho lắm, nếu dù sao cũng chỉ một đao, có thể nhanh nhẹn dứt khoát một chút
cái loại này chờ bị xử bắn cảm giác, thật ra thì cũng cảm thụ không được tốt cho lắm, nếu dù sao một đao, có thể hay không lanh lẹ dứt khoát một chút mà?
- Ngẩng… đầu…
Châu Trạch nghe vậy, theo bản năng ngẩng đầu lên.
Mưa đã tạnh, mây đen cũng đã tan, bầu trời đêm vốn đen như mực, cùng trở nên rõ ràng hơn không ít.
Ngẩng đầu.
Nhìn trời.
Nơi vốn được dùng để treo ánh trăng sáng.
Lúc này lại đang treo một thanh kiếm.

Lúc Oanh Oanh trở lại tiệm sách, điều đầu tiên Oanh Oanh nhìn thấy chính là lão đạo đang ngồi ở bên bàn trà ăn như hổ đói.
Thật ra thì, một người, đến cùng có phải là người thân quen nhất với bạn hay không, có đôi khi, chỉ cần nhìn một động tác là đã có thể biết được.
Lão đạo giống như đã thật lâu không được ăn cơm rồi, ăn đến mức có thể nói là dồn dập.
Thỉnh thoảng Hứa Thanh Lãng còn mang đồ ăn còn từ bữa tiệc – đã được hâm nóng – mang lên cho ông ta, thức ăn tối nay rất nhiều, rất phong phú, đương nhiên là còn lại rất nhiều.
Sau khi nhìn thấy Oanh Oanh đi vào, ánh mắt của mọi người lập tức đều rơi ở trên người của Oanh Oanh, ngay cả lão đạo cũng vừa cắn chân vịt trong miệng vừa nghiêng đầu nhìn qua.
- Ông chủ, sẽ không sao.
Oanh Oanh chỉ có thể đáp lại như vậy.
Ý là, chuyện vẫn còn chưa kết thúc, cô ấy chỉ quay về trước.
Mọi người cũng đều rối rít gật đầu, nhưng bởi vì không có luật sư An dẫn đầu, cho nên cũng không ai nói lời may mắn gì đó, những người còn lại muốn nói gì đó, cũng cảm thấy không nói ra miệng được.
Dù sao thì người bình thường vẫn thường xuyên treo trên mép mấy lời kiểu như: Bồ tát phù hộ, trời xanh có mắt, nhưng chúng đều không thích hợp với cục diện lúc này.
Sau khi luật sư An thu hồi ánh mắt từ bên chỗ của Oanh Oanh, sau đó vẫn nhìn chằm chằm vào quyển tranh ở trước mắt.
Đứng ở bên cạnh luật sư An, chính là Khánh.
Quyển tranh kia là trạng thái tĩnh, nhưng bạn có thể cảm nhận được rõ ràng sự tự nhiên và nhàn nhã của người đàn ông y phục trắng khi chơi đùa với hai tiểu Hầu Tử trong bức họa.
Thật ra thì, lúc trước, cũng không phải là luật sư An chưa từng nghĩ tới ý nghĩ tương tự, tỷ như quy ẩn sơn lâm, gửi gắm tâm tình vào sơn thủy, ẩn cư lánh đời, an nhàn hưởng thụ.
Chẳng qua là loại ý nghĩ này cũng giống như việc những con bạc quỳ xuống trước mặt người nhà khóc lóc thảm thiết tuyên bố muốn chấm dứt lại lại từ đầu vậy.
Ngay sau đó, nghe một chút là được rồi, bản thân tự cảm động là được rồi, tuyệt đối đừng coi là thật.
- Ây yo.
Luật sư An đưa tay đấm đấm sau lưng mình.
- Từ nay về sau, chúng tôi sẽ ở phía sau nha môn của điện Bình Đẳng Vương, cũng đừng treo Húc Nhật hay Sóng lớn gì đó nữa, dứt khoát trực tiếp phá bức tường này ra đặt ở trong cung điện đó là được rồi.
Đời cuối cùng cứ như vậy mà đi vào trong bức họa, chết cũng không thể nói là chết, thế nhưng loại ý tứ tiêu dao lánh đời này đã rất rõ ràng rồi.
Chuyện này cũng tương đương với đặt mấy người luật sư An lên lửa nướng rồi, không có võ lực của đời cuối cùng chống đỡ, nếu như tối nay, phía bên ông chủ cũng có chuyện ngoài ý muốn…
Không đúng, phía bên ông chủ, hình như không thể gọi là xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mà là không ngoài ý muốn đi…
Vậy đám người bọn họ đây, cái vị trí Bình Đẳng Vương này, còn ai dám tiếp tục ngồi nữa chứ?
Tuy nói một ngày làm Vương, dường như có có thể nói là chết không hối tiếc, nhưng cứ kết thúc một cách qua loa như vậy, thật đúng là có một chút không cam lòng.
Hơn nữa, trước đó, cả một đám người lớn của tiệm sách đều đến địa ngục, muốn giấu giếm cũng không thể giấu giếm được nữa, tương đương với việc coi như thân phận của mọi người gần như đều công khai rồi, giống như tập thể đều vào danh sách xử bắn, chỉ là những đại nhân vật kia đang xem hướng gió thêm một chút để quyết định khi nào bóp còi mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận