Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1041: Buông ra, để cho tôi ra tay! (2)

Đừng ai cản lão tử.
Lão tử muốn nhật quyết* anh!
(từ này mang nghĩa mắng mỏ, chết giễu hoặc dạy dỗ; có giải thích nói từ này xuất phát từ “
炮决

” – ý chỉ sự hành quyết bằng súng, nên sau này từ này dùng cho ý mắng mỏ người khác)
- Thân vô úy, ý vô úy! (thân không sợ hãi, lòng không sợ hãi)
- Ở trên đỉnh đầu của anh, ngay cả bầu trời cũng không có, vậy hoàng đế từ đâu chạy ra?
- Cương thi.
- Nhân thần cộng phẫn.
- Thiên địa khiển trách.
- Vốn dĩ là con đường hẹp nhất và gập ghềnh nhất trong thiên địa mênh mông này.
- Sao có thể quên được.
- Hiệp lộ tương phùng dũng giả thắng!
(gặp nhau trên con đường hẹp, kẻ dũng cảm sẽ là người chiến thắng)
Nửa gương mặt hét lớn.
Nhưng mà.
Anh ta phát hiện dường như những thứ mình rống lên quá cao thâm.
Ít nhất.
Ở trước mắt anh ta.
Ông chủ Châu vẫn đang rất khó khăn chống đỡ lấy cơ thể của mình, máu chảy, linh hồn đang bị thiêu đốt, thân thể đang nứt toạc từng bước từng bước một.
Đây không phải là tiểu thuyết võ hiệp.
Hơn nữa.
Coi như là tiểu thuyết võ hiệp.
Cũng chỉ vào lúc bế quan tu luyện dùng những thứ khẩu quyết gì đó để giả vờ giả vịt.
Có diễn cũng phải vừa niệm khẩu quyết vừa thả ra một vài hình ảnh tu luyện, sau đó chạy thêm dòng phụ đề “nửa năm sau" hoặc là “ba năm sau” một phen.
Nào có loại vừa chịu đòn vừa nghe khẩu quyết là có thể trực tiếp thần công đại thành rồi mạnh mẽ lên được chứ?
Lúc này, Châu Trạch căn bản không dám suy ngẫm rốt cuộc bóng lưng màu vàng óng đứng ở sau lưng luật sư An kia là người nào.
Không dám nghĩ.
Thực sự không dám suy nghĩ.
Suy nghĩ nhiều.
Sợ một giây tiếp theo bản thân sẽ lập tức thực sự không nhịn được.
Trực tiếp bị ép vỡ.
Lúc này, anh còn có thể tiếp tục kiên cường ngẩng cao đầu, thật sự là một mà biểu diễn siêu cấp, nhưng cho dù là như vậy, anh cũng có thể cảm giác được một cách rõ ràng, bộ thân thể này, đang trên đà tan rã rồi.
Đối với lời nhắc nhở của vị bên cạnh kia.
Nghe thì đã nghe.
Nhưng chuyện này giống như là cho bạn một buổi dạy kèm tư vấn đầy cảm hứng sống vào buổi tối trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, hăng tiết gà đấy, thế nhưng có ích lợi gì?
- Cương thi, không lạy trời, không kính đất, anh...
Nửa gương mặt đang hét lên đột nhiên cảm giác được bản thân la hét thật vô nghĩa.
Bởi vì bản thân có hét to hơn nữa, dường như cũng không có cảm giác gì cả.
Cái tên ngớ ngẩn ở trước mắt này.
Nhìn sao cũng là cảm giác sẽ chơi bóng bất cứ lúc nào.
Nếu như anh bị đánh chết, vậy cũng coi như xong đi, thân là cương thi, mang sức lực vượt trội hơn tất cả những người bình thường, kết quả bị đánh chết một cách đột ngột, đáng đời!
Chết không oan, giống như quân nhân da ngựa bọc thây, ngư dân táng thân nơi đại dương sâu thẳm, đau thương bi tráng, nhưng cũng coi là một loại số mệnh an bài đi.
Nhưng vị ở trước mắt này.
Là sắp bị hù chết rồi nha!
Mẹ nó chứ.
Nhất là chuyện này có quá nhiều biến số rồi.
Giống như là.
Giống như là.
Giống như là bản thân sắp bị hù chết vậy!
Trong lòng nửa gương mặt đầy chán nản.
Bản thân bị phân giải cơ thể, lấy phương thức phong ấn tương tự như phong ấn Xi Vưu năm đó, bị phong ấn ở nơi này không biết bao nhiêu năm tháng, đã phải thừa nhận không biết bao nhiêu thống khổ.
Quay đầu lại.
Đợi được lại là một màn này?
Tức điên.
Tức điên.
Tức điên!
Mình nhịn!
Mình phải nhịn!
Mình phải nhịn!
Mình nhất định nhất định phải nhẫn!
A a a a a!
Không nhịn được!
- Tiểu tử, mở thức hải của anh cho lão tử, lão tử tự mình ra tay!
Buông ra.
Để cho tôi ra tay!
Biến.
Anh quá củ cải rồi.
Tới lúc để tôi ra mặt rồi!
Châu Trạch nghe được giọng nói này.
Đồng thời cũng cảm giác được có một ý thức đang thử tiến vào trong đầu của mình.
Cảm giác rất kỳ quái.
Thực sự vô cùng kì quái.
Dường như bản thân đã sớm hình thành thói quen với một loại phương thức khác.
Thói quen vào thời điểm gặp phải nguy cơ thực sự.
Để cho thiết hàm hàm xuất hiện giải quyết vấn đề.
Dường như chuyện này đã hình thành một loại ăn ý ngầm hiểu lẫn nhau giữa hai người.
Mà lần này.
Lại cần phải nhờ một vị khác xuất hiện.
Giống như đã thành một loại thói quen.
Trước mắt bỗng nhiên phải để cho một người xa lạ khác tiến vào thân thể của mình.
Thật đúng là không quen thuộc lắm.
Chẳng qua là lúc này không thể làm màu được nữa.
Oanh Oanh còn quỳ ngồi ở nơi đó.
Mặc dù cô ấy vẫn còn đang giãy giụa.
Nhưng Châu Trạch hiểu rõ.
Oanh Oanh kiên trì không được bao lâu nữa.
Anh không cho phép Oanh Oanh xuất hiện bất kỳ chuyện ngoài ý muốn gì.
Càng không thể trơ mắt nhìn cô ấy bị xóa đi rồi bị thay thế bằng một kẻ khác!
Vì ngăn cản chuyện này phát sinh.
Ông chủ Châu – kẻ luôn luôn ngoan cố cứng đầu.
Tình nguyện không tiếc tất cả mọi thứ!
Tiến vào.
Dung hợp.
Nắm giữ cơ thể.
Có kinh nghiệm phối hợp với thiết hàm hàm lúc trước.
Lúc này, tất cả mọi chuyện.
Đều hài hòa như vậy.
Một bên tình thế cấp bách muốn đi vào.
Một bên không có bất kì trở ngại nào mà xuôi theo dòng nước.
Một kẻ cần chứng minh bản thân sẽ không bị hù chết.
Một người muốn cứu người phụ nữ của mình mà cố gắng hết sức.
Mục đích khác nhau.
Nhưng khiến cho phương hướng hành động là như nhau.
Giao quyền khống chế thân thể ra, Châu Trạch cũng không rơi vào trạng thái ngủ say.
Anh vẫn duy trì tỉnh táo.
Anh phải nhìn chằm chằm nơi này.
Không phải là nhìn chằm chằm vào việc nửa gương mặt hoàn toàn thay thế chính mình, hoàn thành việc tá thi hoàn hồn.
Vào lúc thiết hàm hàm hoàn toàn thức tỉnh, vào thời điểm Thái Sơn còn đang đứng sừng sững ở sâu trong linh hồn của anh.
Nửa gương mặt muốn vượt qua cái này hai “ngọn núi lớn” này để hoàn thành chuyện đoạt xá với anh, nói đơn giản thì chính là đang nói nhảm.
Thứ Châu Trạch nhìn chằm chằm không phải là anh ta.
Mà là đang nhìn chằm chằm thiết hàm hàm.
Lúc trước, lúc hai người cãi nhau và cùng nhau thoát ra từ trên cầu Nại hà.
Bây giờ lại trạng thái lại đổi ngược cho nhau.
Cái thế giới này, nhân sinh này.
Dường như thật sự là một vòng tròn.
Quanh đi quẩn lại.
Giày vò đến giày vò đi.
Thật giống như cũng chỉ là đi từ một điểm xuất phát rồi lần nữa trở về điểm xuất phát đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận