Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 797: Đại yêu kỳ quái! (1)

Châu Trạch theo bản năng giơ cánh tay phải còn sót lại của mình lên, nhưng khi anh định dùng móng tay cắt đứt gông cùm xiềng xích, lại ngạc nhiên phát hiện bản thân vốn không hề có móng tay, trên cánh tay phải chỉ có xương đen thui.
Lúc trước khi đại chiến với hòa thượng chốc đầu.
HI quá mức.
HI bản thân thành như vậy!
“Ong! Ong! Ong!”
Thân mình Châu Trạch đang lùi lại, sắp một lần nữa bị kéo vào trong vách tường.
Luật sư An vô cùng sốt ruột, lại không biết nên làm thế nào, hiện giờ anh cũng là phiên bản Dương Quá giống như ông chủ.
Cô bé ngăm đen còn chưa xuống, sao lại còn chưa xuống!
Trước mắt.
Có thể chế trụ thực vật trong cơ thể ông chủ cũng chỉ có cô bé ngăm đen.
- Tôi... ...
Phần lớn bộ phận thân thể Châu Trạch đều bị kéo về.
Chỉ còn lại một bàn tay và một cái đầu đang ở bên ngoài, làm giãy giụa cuối cùng.
Muốn chặt đứt.
Thật sự muốn chặt đứt...
“Xoẹt!”
Một tiếng không khí cọ xát truyền đến.
Ngay sau đó chính là “Rắc rắc rắc rắc rắc rắc rắc rắc rắc rắc!!!!”
Tiếng vỡ vụn liên tục.
Châu Trạch chỉ cảm thấy trên người nhẹ bổng.
Cả người trượt dọc theo vách tường ngã xuống.
Nặng nề nện lên trên mặt đất.
- Ưm... ... khụ... ...
Ông chủ Châu cảm giác thân thể này của mình thật sự có thể đưa cho trạm thu hồi phế phẩm bán đi.
- Ông chủ!
Thấy Châu Trạch cuối cùng thoát khỏi vây khốn đi ra.
Luật sư An lập tức cố gắng đong đưa một tay cụt của mình khập khiễng chạy tới, nếu không phải biết mình chảy máu quá nhiều, khả năng còn cố ý rạch ra một chút tăng hiệu quả thị giác.
Nhưng mà.
Lúc anh sắp tới gần Châu Trạch.
“Ong!”
Âm thanh truyền đến!
- Tôi con mẹ nó chứ &... %$
Cả người luật sư An bay ngược ra sau, nặng nề nện lên trên vách tường, đợi đến khi anh chậm rãi rơi xuống, miễn cưỡng ngẩng đầu, thấy con hoa hồ điêu màu xám kia.
Lại nằm sấp trên ngực ông chủ.
Luật sư An phun ra một ngụm máu.
Mẹ nó.
Con chồn ngốc này.
Cho rằng mình muốn tranh giường ngủ với nó?
Châu Trạch chỉ cảm thấy trước ngực mình có thứ gì đó thật mềm mại đè lên, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện có một đôi mắt nhỏ sáng ngời đang nhìn mình chằm chằm.
Tuy rằng đã cùng ngủ với nhau từ lâu.
Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên một người một thú mắt đối mắt.
Có cảm giác sau khi lên xe lại mua vé bổ sung.
Châu Trạch không biết đây là thứ gì.
Nhưng đại khái có thể đoán được trước đó giúp mình chặt đứt dây mây này là thứ trước mắt.
Hoa hồ điêu đang nhìn chằm chằm đánh giá Châu Trạch.
Châu Trạch nghiêng đầu sang trái.
Hoa hồ điêu cũng nghiêng đầu sang trái.
Châu Trạch nghiêng đầu sang phải.
Hoa hồ điêu cũng theo giống vậy.
Hơ...
Tiếp theo.
Nên làm gì?
Lúc này.
Đám người cô bé ngăm đen và Oanh Oanh với Hứa Thanh Lãng cuối cùng đã chạy đến, lúc trước tất cả mọi người đều ở chỗ bố trí thuốc nổ, cho dù nhận được tín hiệu của luật sư An, xuống dưới rồi lại chạy tới đây quả thật tốn chút thời gian.
- Ông chủ!
Oanh Oanh thấy ông chủ đã tỉnh, gần như vui mừng mà khóc.
Hiện giờ cả đầu cô đều chỉ có suy nghĩ cùng ông chủ trở về Thông Thành.
Chuyến đi Vân Nam lần này.
Thật sự quá nhấp nhô phập phồng.
Đây cũng khiến Oanh Oanh càng nhớ tới những ngày ở Thông Thành trước kia.
Tuy rằng khi ở Thông Thành cũng không phải tuyệt đối bình thản không sóng gió.
Nhưng không giục ngựa lao nhanh như ở Vân Nam kể cả thở gấp cũng không cho!
Trước kia ông chủ cũng thường giày vò đến bản thân bị trọng thương trở về, thậm chí bản thân đã hầu hạ thành quen, nhưng trước kia cho dù ông chủ ra sóng gió gì cũng chưa từng bị sét đánh?
Hứa Thanh Lãng nắm lấy cổ tay Oanh Oanh, ngăn cản Oanh Oanh tới gần Châu Trạch, hai mắt của anh vẫn nhìn chằm chằm vào thứ đang ở trên ngực Châu Trạch.
Là nó.
Chính là nó!
Hứa Thanh Lãng đặt trọng điểm lên trên móng thịt của đối phương.
Bởi vì trước đó anh rõ ràng nhìn thấy móng vuốt của đối phương ở khoảng cách gần.
Luật sư An đang ho ra máu, quả thật chính là khóc không ra nước mắt, nhưng lại không dám oán hận, thậm chí kể cả la to cũng không dám.
Nói không chút khách khí.
Vị trên ngực ông chủ.
Không phải là vật cưng gì, ít nhất bây giờ còn chưa đến mức kia.
Cũng không phải là hỗ trợ gì hay bạn bè gì.
Một khi thứ kia ngoan độc lên.
Dưới tình hình hiện giờ tất cả người của hiệu sách đều đã bị thương.
Nó thật sự có năng lực chôn diệt tất cả mọi người ở đây!
Tình hình.
Chợt rơi vào yên tĩnh.
Châu Trạch cũng chỉ mắt đối mắt với hoa hồ điêu này, còn lại cũng không dám làm gì nữa, chẳng lẽ sờ đầu nó sao?
Thật ra, quan trọng nhất, vẫn bởi vì Châu Trạch nhìn thấy vẻ “Lạnh lùng” trong mắt hoa hồ điêu.
Đối phương không phải thật sự thân cận với mình.
Cũng không phải nhất kiến chung tình gì với mình.
Khả năng, ở trong mắt đối phương, kể cả sinh mệnh của mình cũng không được coi là gì, chỉ là chơi vui hoặc dễ nằm thôi?
Cho nên giờ phút này thấy đáng yêu mà coi như vật cưng ôm vào trong ngực là hành vi ngu xuẩn và hồn nhiên.
Giờ này khắc này.
Châu Trạch giống như nhân vật bộ đội gỡ bom trong phim, không phải là gỡ bom kia, là mặc áo bị cột bom hẹn giờ.
Chính là.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Châu Trạch vốn định khi chưa nghĩ ra cách gì thì cứ tiếp tục nằm im bất động.
Nhưng mà.
Dây mây mới vừa bị chém đứt lại một lần nữa sinh trưởng ra ở trong thân thể mình.
Mầm mống nhỏ bé này ở trong thân thể bạn lại một lần nữa có cảm giác vừa đẩy vừa đụng lại chạy ra.
Ông chủ Châu vốn không thể chịu đựng được.
Thân thể bắt đầu không kiềm chế nổi mà run rẩy lên.
Giống như cả người mình đã biến thành tổ ong, ong mật nhỏ bé chăm chỉ bên trong đang giống như phát điên liều mạng khai thác mê cung thuộc về mình.
Hoa hồ điêu kia dường như rất không hài lòng chuyện Châu Trạch cứ vặn vẹo, theo nó, giường của mình nên yên ổn.
Nó giơ móng thịt lên.
Nếu một móng thịt này chụp xuống.
Đoán chừng ông chủ Châu sẽ nằm lại trong này.
Trên thực tế, không có tình huống đặc biệt gì phát sinh, ông chủ Châu cũng không có năng lực thân thể vừa chấn động đã khiến đại yêu vái đầu.
Móng vuốt.
Mới hạ xuống!
“Rầm!”
“Rầm!”
Dây mây mọc ra dưới thân.
Cả người Châu Trạch bị ném ra.
Mà thịt móng kia lại chụp vào khoảng không.
Một âm thanh trầm đục.
Chỗ Châu Trạch nằm trước đó, lại xuất hiện một hố lõm.
Con người có linh, thực vật cũng có cảm giác nguy cơ thuộc về mình, mới vừa rồi là thực vật trong cơ thể Châu Trạch làm ra phản ứng tránh né theo bản năng.
Một màn thật khôi hài.
Trước đó cứu mình hiện giờ muốn giết mình, mà trước đó muốn giết mình hiện giờ lại cứu mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận