Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 892: Kiện mày! (2)

- Hầu Tử còn ổn, không đáng ngại, đang giảm sốt rồi, tôi… tôi...
Lão Đạo muốn nói lại thôi.
Đang lúc này, một xe cảnh sát đậu ở cửa tiệm sách, lão Trương mang theo hai cảnh sát đồng thời đi xuống, hai cảnh sát đứng ở bên ngoài không vào, lão Trương đi một mình đi vào.
Lão Trương trước gật đầu với Châu Trạch một cái, nhìn thấy Châu Trạch đã có thể nằm trên ghế sa lon rồi, ông lộ ra thật cao hứng, nhưng rất nhanh lại chuyển hướng về phía của Lão Đạo, bước nhanh tới, hỏi:
- Lão Đạo, ông có biết một người tên là Tôn Thiết Thành hay không?
- Tôn Thiết Thành?
Trong mắt Lão Đạo lộ ra một vệt mờ mịt.
Trong lúc mơ hồ, ông giống như đoán được ý đồ của lão Trương, nhưng ông ấy thật sự không thể chắc chắn học sinh tối hôm qua gọi điện cho mình kia, có phải tên là Tôn Thiết Thành hay không.
Bởi vì, bởi vì những đứa trẻ mà ông tài trợ quá nhiều, vậy làm sao nhớ được?
- Tối hôm qua cậu học sinh này nhảy lầu tự sát, chúng tôi tra xét ghi chép nói chuyện điện thoại của cậu ta, phát hiện cuộc điện thoại cuối cùng trong điện thoại di động trước khi cậu ta chết, là với ông.
Thân thể Lão Đạo run lên một chút, là cậu ta, quả nhiên là cậu ta.
- Cậu thích ăn cái gì?
- Tôi sẽ chuẩn bị tốt cho cậu.
- Không, là điện thoại di động của ông sắp hết pin.
- Cho nên cậu tranh thủ thời gian gọi món, sau đó nhanh chóng nhảy đi, nhanh lên một chút!
Tiếng lão nói chuyện điện thoại lúc đó không ngừng vang vọng trong đầu.
Lão… lão… lão… lão… thật sự không nghĩ tới, cậu nhóc kia lại nhảy lầu thật!
Trước đó, Lão Đạo còn có chút ảo tưởng, bây giờ lão Trương tới đây tương đương với bổ xuống một chùy.
- Là gọi điện thoại với tôi.
Lão Đạo trả lời.
Chuyện này không thể chối bỏ được, hơn nữa nếu chuyện đã xảy ra, với tính cách của Lão Đạo, gặp phải chuyện như vậy lão sẽ không dựa dẫm vào ai.
- Hai người có quan hệ như thế nào?
Lão Trương hỏi, ngay sau đó, dường như anh ta lo lắng giọng của bản thân quá nặng bèn nói: - Yên tâm, chuyện này không có quan hệ quá lớn với ông, tôi chỉ tới hỏi tình huống một chút.
Dù sao mọi người đều là người mình, hơn nữa lão Trương cũng biết con người Lão Đạo, trên thực tế, con người của toàn bộ người trong hiệu sách anh ta đều biết, nếu nói sách người ở trong hiệu sách không có lý do mà đi hại người bình thường, lão Trương là người đầu tiên không tin.
Người ở trong hiệu sách, dễ dàng bị sét đánh nhất.
Dưới tiền đề này, ai dám đi nhảy loạn?
Người bình thường phạm pháp, có khả năng vẫn tồn tại tâm lý vui mừng có thể trốn thoát được sự chế tài của pháp luật, nhưng lão thiên muốn bổ sét xuống, ai có thể tránh thoát?
- Cậu ta là học sinh tôi tài trợ.
Lão Trương há to miệng, gật đầu một cái, tiếp tục hỏi: - Cho nên, cậu ta là muốn tìm ông từ biệt trước khi chết sao?
Gặp phải chuyện này, dựa theo ý nghĩ của người bình thường sẽ rất tự nhiên liên tưởng đến nguyên nhân này, có khả năng học sinh kia gặp thất bại gì đó hoặc dứt khoát hơn có bệnh tâm lý gì đó, chuẩn bị tự vẫn. Trước khi chết cậu ta gọi điện thoại cho người tài trợ cho mình đồng thời cũng là người mà bản thân ngưỡng mộ tôn trọng và cảm kích nhất kia, đưa ra lời cáo biệt.
Lão Đạo lắc đầu một cái, dường như là mang theo tiếng khóc nức nở nói: - Cậu ta tìm tôi đòi tiền mua điện thoại di động, tôi cự tuyệt.
- ... - Lão Trương.
Lão Đạo hít sâu một hơi, tiếp tục nói: - Hơn nữa... hơn nữa... hơn nữa... tôi còn thúc giục cậu ta nhảy nhanh lên, tôi sẽ nấu cơm cho cậu ta lên đường.
Lão Trương nhíu mày một cái, biểu cảm có chút ngưng trọng.
- Lão Trương à.
Lúc này, Châu Trạch ngồi ở bên kia ghế sofa mở miệng gọi, vừa mới rồi lão Trương nói chuyện với Lão Đạo anh đều nghe được.
- Ông chủ?
Lão Trương nhìn về phía Chu Trạch.
- Học sinh kia thực sự nhảy lầu?
- Đúng, nhảy lầu, sau khi ngắt điện thoại với Lão Đạo được mười phút đi, bởi vì khi cậu ta nhảy xuống té chết thì bên dưới vừa vặn có hội học sinh luyện tập cho dạ hội trở về ký túc xá đi qua tòa nhà dạy học, ngay tại chỗ tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình nhảy lầu.
- Lão Đạo không đưa tiền mua điện thoại di động, cho nên kia con hàng kia liền nhảy lầu?
Bản thân Châu Trạch cũng cảm thấy có chút khó tin, trên đời này sao có thể có loại chuyện kỳ lạ như thế này?
- Chuyện này còn chưa được tra rõ, chúng tôi đang điều tra có khả năng là bị giết hay không, cũng đang điều tra mạng lưới quan hệ cùng với một vài tình huống khác của người chết.
- Lão Đạo a, ông khó chịu làm cái gì nha, người là tự sát, cũng không phải là ông giết, chuyện gì khác cũng quăng lên trên đầu mình cõng, thân thể và gân cốt cũng đều hơn bảy mươi rồi, ông có thể gánh bao nhiêu thứ? Ông cũng không phải là Thái Sơn Phủ Quân, người ta có thể vác một tòa Thái Sơn đấy, thân thể xương cốt này của ông còn có thể cõng nặng hơn?
Chuyện Lão Đạo tài trợ học sinh, Châu Trạch có biết, còn nhớ lúc trước chuyện này còn ầm ĩ một trận. Nhớ lần đó là Lão Đạo bị thương, cộng thêm phía bên kênh trực tiếp bên kia xảy ra vấn đề, nhất thời tiền không thể quay vòng được. Kết quả phụ huynh của mấy học sinh trực tiếp gọi điện thoại đến mắng chửi người thúc giục tiền.
Bất quá sau một lần đó, Lão Đạo còn ngồi xe lăn đi đem tiền tập trung tới.
Ông một lòng cố chấp như thế, Châu Trạch ở bên cạnh nhìn đến tức đi nữa cũng không có cách nào.
Dù sao đây là tiền người ta tự mình kiếm được, ông muốn tiêu như thế nào, người khác có tư cách gì quơ tay múa chân?
- Tôi biết, tôi biết.
Lão Đạo gật đầu.
Nhưng có một số chuyện có thể hiểu rõ là một chuyện xưa không đáng để ý, có thể nghĩ thông suốt và tự mình không có chuyện gì cả hay không, liền thực sự quá gây khó khăn cho người ta rồi.
- Được, câu hỏi của tôi hỏi xong rồi, tiệm sách có giám sát không?
Lão Trương nhớ lại vào lần trước Lão Đạo sửa sang lại, có trang bị giám sát cho tiệm sách.
- Có, có. - Lão Đạo trả lời.
Đây là muốn tìm chứng cứ vắng mặt cho Lão Đạo rồi.
- Ừ, tình huống của ông có chút đặc thù, chúng tôi sẽ bảo mật cho ông, chuyện này, tôi sẽ tranh thủ không để nó làm ảnh hưởng tới cuộc sống của ông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận