Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 488: Lão đạo ra tù!

Đêm nay.
Châu Trạch ngủ phá lệ ngon giấc.
Anh sẽ không thừa nhận vì dưới giường mình tràn đầy vàng bạc châu báu nên anh mới ngủ ngon như vậy.
Đúng.
Khẳng định là không phải.
Ông chủ Châu là người đã gặp qua việc đời.
Đời trước, với tư cách là bác sĩ khoa ngoại ưu tú, có thể nói khi còn sống anh cũng là một người có thể diện.
Tỉnh lại, đã trời sáng rõ.
Mở mắt ra, nhìn Oanh Oanh đưa lưng về mình ngủ, khóe miệng Châu Trạch lộ ra một nụ cười.
Thoạt nhìn Oanh Oanh rất trẻ tuổi, cũng chỉ chừng học sinh lớp mười một, dù sao trước đây khi Bạch phu nhân bị thư sinh kia bịa đặt hãm hại, sau đó bị người nhà cưỡng ép nhét lồng heo tuẫn tiết, tuổi tác thực sự không lớn.
Nhưng hiện tại điều kiện dinh dưỡng của mọi người khá tốt, nữ sinh trung học phổ thông đã sớm không còn hình tượng em gái đơn giản.
Nên lồi thì lồi.
Nên lõm thì lõm.
Đã xuất hiện vẻ mị hoặc của người phụ nữ chân chính, đồng thời còn giữ lại được sự thật thà của thiếu nữ chưa hiểu sự đời.
Giống như trái cây mới vừa chín, trên vỏ vẫn còn có điểm xanh.
Trong vị ngọt lại có vị chua chát nhàn nhạt.
Trái lại có thể khiến vị giác của mình càng thêm kích thích hơn.
Ánh mắt Châu Trạch bắt đầu nhìn xuống.
Áo ngủ của Oanh Oanh là sa mỏng, mang theo một loại mông lung kích thích thị giác.
Vào lúc này, Châu Trạch ngược lại không có bất kỳ ý niệm gây rối nào trong đầu.
Không có bất kỳ tạp niệm bát nháo.
Chỉ đơn thuần cảm thấy.
Nằm bên cạnh mình là một món đồ sứ tinh xảo nhất.
Giống như phỉ thuý cải trắng dưới giường bản thân mình vậy.
Ừm.
Vì sao mình lại nghĩ đến phỉ thuý cải trắng?
Rời giường, đi xuống tầng, tới phòng vệ sinh tắm táp sạch sẽ, Châu Trạch theo thói quen ngồi xuống sofa bản thân mình yêu thích.
- Này, A Trạch, sáng sớm nay Lâm Khả đã trở về, cô ấy tự đón xe trở về.
Hứa Thanh Lãng đã sớm tỉnh.
Lúc này, cậu ta đang ngồi bên quầy hàng vẽ bùa.
Dùng lời của cậu ta để nói.
Sáng sớm mỗi ngày là lúc tinh khí thần của con người thịnh vượng nhất.
Vẽ bùa vào lúc này có thể khiến bản thân càng tập trung hơn, cũng vẽ ra được lá bùa có phẩm chất càng tốt hơn.
- Ừm.
Châu Trạch gật đầu.
Tiểu loli đi rồi, tối hôm qua luật sư An lại ra ngoài điều tra chuyện bóng đen, tới hiện tại còn chưa trở lại. Lão đạo đang bị giam trong tù, hiện tại phòng sách có vẻ vắng vẻ hơn rất nhiều.
Mỗi ngày Oanh Oanh đều phục vụ Châu Trạch, pha cà phê rồi là ủi báo chí thật cẩn thận.
Mặc kệ bên ngoài gió táp mưa sa.
Phòng sách buổi sáng.
Luôn luôn kiên trì tiết tấu và họa phong như thế.
Châu Trạch rất hưởng thụ loại cảm giác này.
Dường như.
Chỉ có như vậy.
Mới có thể để khiến bản thân hoàn toàn thanh tỉnh, ý thức và hiểu được.
Ah.
Thì ra mình còn sống.
Nhưng rất nhanh.
Di động đặt trên bàn trà lại vang lên.
Châu Trạch khẽ nhíu mày.
Không nhận.
Chỉ chốc lát sau di động lại vang lên lần nữa.
Châu Trạch tiếp tục nhíu mày.
Vẫn không nhận máy.
Chờ khi di động đổ chuông lần thứ ba thì.
Oanh Oanh đang quét tước vệ sinh bên cạnh trực tiếp đi tới, trực tiếp dập máy, sau đó khóa nguồn.
Chủ tớ hai người tâm linh tương thông.
Hứa Thanh Lãng duỗi lưng, dường như cậu ta mới vừa vẽ xong một lá bùa, cả người đắm chìm trong vui sướng khi thành công. Cậu ta cầm lấy lá bùa, hướng về phía Châu Trạch quơ quơ, nói:
- Lôi phù, tôi vẽ ra.
- Có thể lợi hại như Pikachu phóng điện không?
- ... ... - Hứa Thanh Lãng.
- Lá bùa cậu đưa cho lão đạo lần trước tên là 'Thủy Long Ngâm' đúng không?
- Thiếu chút nữa đã bẫy chết lão đạo.
- Đó là sai lầm, lần này lá bùa của tôi là bùa thuộc tính lôi, cộng thêm kiếm đồng tiền của tôi, hai thứ hợp nhất, cho dù chính diện cứng rắn chỉnh cương thi cũng không sợ hãi.
- Oanh Oanh, cô có nghe không? Nhanh bắt cậu ta lại, làm thịt cậu ta một trận đi.
- ... ... - Hứa Thanh Lãng.
Oanh Oanh liếc qua Hứa Thanh Lãng, cô ấy biết ông chủ nhà mình chỉ đang nói đùa, cho nên không thật sự xông lên làm thịt cậu ta.
- Tôi nói này lão Châu, tôi đang suy nghĩ xem nên đặt tên cho bùa này là gì thì tốt đây?
Hiện tại Hứa Thanh Lãng như một đứa bé nhận được món đồ chơi mới, vui mừng vô cùng.
Thật ra, Châu Trạch cũng rất mong đợi ở cậu ta.
Nếu lão Hứa có thể trưởng thành, trưởng thành tới cấp bậc như tên sư phụ biến thái của cậu ta, đây tuyệt đối là dũng mãnh vô cùng.
Dưới điều kiện tiên quyết là bản thân mình không gọi ý thức kia tỉnh dậy, gần như là không cách nào xử lý anh ta.
- Tên sao, có thể đặt là... ...
- Quên đi, đầu óc tôi không tốt, không ngờ lại kêu anh đặt tên giúp tôi. - Hứa Thanh Lãng khoát khoát tay, ra hiệu bản thân mình không cần.
- Này, có phải anh có ý kiến gì không?
- Cà phê, báo chí lại thêm đường? Chà lưng, tắm kỳ, trở lên giường?
- Nếu đặt tên như vậy, sợ rằng sau này tôi sẽ xấu hổ tới mức không dám dùng lá bùa.
- Cậu muốn loại tên nào? - Châu Trạch hỏi.
- Khí phách một chút.
- Tôi còn tưởng cậu muốn âm nhu một chút chứ.
Châu Trạch đứng dậy đi tới bên quầy, cầm lá bùa Hứa Thanh Lãng vừa vẽ xong lên.
- Bá đạo, tên một thân chính khí?
- Đúng.
- Tôi có này.
Hứa Thanh Lãng sửng sốt một chút, nói: - Anh nói xem.
Châu Trạch siết lá bùa trong tay, đúng là anh có thể cảm ứng được trong lá bùa có sấm sét lưu động, chỉ có điều chỉ cần không bị phát ra, sấm sét bên trong sẽ không ảnh hưởng gì tới người cầm, lúc này anh nhìn lá bùa trong tay, quát khẽ nói:
- Giàu mạnh!
- ... ... - Hứa Thanh Lãng.
- Dân chủ!
- ... ... - Hứa Thanh Lãng.
- Văn minh!
- Hài hòa! - Hứa Thanh Lãng.
- A, cậu còn học được cách cướp lời rồi? - Châu Trạch cười nói.
Hứa Thanh Lãng hơi nhíu mày, một bộ "CMN anh đang đùa tôi sao".
- Này, tên này rất hay, cậu ngẫm lại xem, sau này khi cậu đụng phải yêu vật hay lệ quỷ, cầm lá bùa của cậu hô to một tiếng 'giàu mạnh', bá, một tấm bùa bay ra bên ngoài. Sau đó cậu lại kêu một tiếng 'dân chủ', bá, lại một tấm bùa bay ra ngoài.
- Khủng bố tới mức nào.
- Yêu vật quỷ quái trực tiếp bị tiếng hô của cậu hù chết.
- Ha ha ha. - Hứa Thanh Lãng ngoài cười nhưng trong không cười.
Sau đó cậu ta đưa tay nói:
- Trả bùa lại cho tôi, tôi thưởng thức 'hài hòa' của mình trước đã, ha ha.
Đúng lúc này.
Bên ngoài có một chiếc xe hơi màu đen lái tới, xe trực tiếp ngừng ở cửa phòng sách. Cửa xe bị mở ra, bước xuống là một người mặc trang phục bình thường, thoạt nhìn rất có hương vị đàn ông, Vương Kha.
Vương Kha vẫn khiến người ta cảm thấy rất thâm thúy như trước, có điểm giống với Ngô Tú Ba, nhưng chắc chắn thân thế của Vương Kha càng lận đận hơn Ngô Tú Ba.
Châu Trạch vẫn cảm thấy cái tên Vương Kha không tốt.
Vương Kha.
Mày không lận đận thì ai lận đận.
Đẩy cửa phòng đọc sách ra.
Vương Kha tạm thời nhìn về phía Châu Trạch, nói:
- Nhụy Nhụy đâu?
Vương Nhụy là tên con gái Vương Kha.
Lâm Khả lại là tên của linh hồn quỷ sai.
- Sáng sớm đã gọi xe trở về rồi.
Hứa Thanh Lãng ngẩng đầu trả lời: - Đi từ lúc bảy giờ.
Hiện tại đã gần mười một giờ.
Cô bé đã đi gần bốn giờ.
- Quay về? - Vương Kha nghi ngờ nói: - Không đúng, tôi ở nhà nhưng không đợi được cô bé, hôm nay là ngày trường tiểu học nhập học, cô bé vẫn chưa về nhà, hiện tại đã sắp trễ rồi, thế nhưng tôi gọi điện thoại cho cô bé bao nhiêu lần cũng không gọi được, gọi điện thoại cho anh... ...
Vương Kha chỉ về phía Châu Trạch.
- Di động của ông chủ đã bị rớt mất rồi.
Oanh Oanh trả lời.
Châu Trạch gật đầu.
Vương Kha không dây dưa chuyện này, có chút vội vã nói: - Hiện tại con bé đang ở đâu?
- Có lẽ cô bé đã tự tới trường học rồi cũng nên. - Hứa Thanh Lãng trả lời.
- Tôi đã liên hệ với giáo viên trong trường học, con bé không tới trường, mà con bé cũng không vào lớp học luôn.
- Có khi nào con bé trốn học không? Hứa Thanh Lãng nói ra suy đoán của mình.
- Con bé đã đồng ý sẽ trở về đi học với tôi. - Vương Kha cường điệu nói.
- Dù sao thì cô bé cũng không ở trong tiệm sách, sáng sớm nay tôi nhìn thấy cô bé đón xe rời đi rồi.
Người không về nhà.
Lại không liên lạc được.
Phòng đọc sách trên dưới.
Ngoài người cha như Vương Kha gấp gáp.
Những người còn lại có vẻ rất mây trôi nước chảy.
Chuyện này cũng rất bình thường.
Nếu một cô bé bình thường đi ra ngoài, đúng là rất dễ gặp phải nguy hiểm gì đó, chớ nói chi là mất liên lạc.
Nhưng tiểu loli là cô bé bình thường sao?
Cô ấy không khiến người khác gặp nguy hiểm đã may mắn lắm rồi.
- Không có chuyện gì đâu. - Châu Trạch ngáp một hơi: - Uống ly cà phê chứ?
Vương Kha lắc đầu: - Tôi phải tìm được con bé trước đã, tôi có dự cảm xấu.
Châu Trạch nhún vai, tỏ ra mình đã hiểu, dù sao thì cha con tình thâm mà.
- A Trạch, tìm giúp tôi.
Vương Kha rất nghiêm túc chống tay trên bàn trà nhìn Châu Trạch.
- Tôi thật sự cảm thấy có gì đó không đúng, sáng sớm nay mí mắt tôi không ngừng nhảy lên.
- Đừng phong kiến mê tín như vậy.
- Trước đây tôi phải không người phong kiến mê tín.
- Thẳng đến.
- Tôi phát hiện anh.
- Sao tôi có thể không phong kiến mê tín?
- ... ... - Châu Trạch.
Đột nhiên anh cảm thấy Vương Kha nói rất có đạo lý.
Người bạn nối khố đã chết đi đổi một thân thể khác xuất hiện ngay trước mặt bạn.
Đoán chừng, cho dù là bất kỳ người nào cũng sẽ cảm thấy tam quan trực tiếp đổ nát.
- Giúp tôi điều tra thêm xem. - Vương Kha nói.
Châu Trạch gật đầu, nếu lúc này anh là bộ đầu, ngược anh có thể lợi dụng chứng nhận quỷ sai để định vị, anh có thể triệu hoán, quỷ sai phụ cận kể cả quỷ sai dưới quyền mình nhất định sẽ nhận được tin báo.
Chỉ có điều hiện tại Châu Trạch chỉ là quỷ sai, chứng nhận quỷ sai này như giấy chứng nhận một chiều, chỉ có thể nhận lệnh mà không thể phát lệnh.
Vừa vặn, lúc này điện thoại của Trương Yến Phong gọi tới.
- Này, lão Trương à.
- Ừm, ông chủ, tôi... ...
- Giúp tôi điều tra vị trí của Lâm Khả thử, cô ấy trốn học, cha của cô ấy đang vội lắm đây.
- Ách... được, tôi sẽ sai người điều tra định vị tín hiệu điện thoại di động của cô ấy thử.
- Ừm, tra xong lập tức nói cho tôi biết.
- Được, ông chủ.
Trương Yến Phong cúp điện thoại, lập tức báo tin cho thuộc hạ dưới tay mình người đi điều tra một chút, đồng thời, anh ta hơi nghi hoặc một chút mà nhíu nhíu mày.
Bản thân mình.
Hình như đã quên cái gì đó.
Vừa rồi là ông chủ gọi điện thoại cho mình hay là mình gọi điện thoại cho ông chủ?
... ...
- Đã nhờ đội trưởng đội cảnh sát hình sự đi tìm. - Châu Trạch cúp điện thoại, chỉ chỉ Bạch Oanh Oanh, nói: - Oanh Oanh, tới tiệm cà phê Internet đối diện nhờ bạn học Minh Minh điều camera giám sát của bọn họ thử, kiểm tra biển số xe taxi đã đón Lâm Khả đi lúc bảy giờ là bao nhiêu.
- Ah, được ông chủ, sau khi điều tra xong tôi có thể chơi ăn gà một lát không?
- Đi thôi đi thôi.
Hiển nhiên, chủ tớ hai người đều cảm thấy không lo lắng khi mất liên lạc với Lâm Khả.
Bạch Oanh Oanh chạy ra khỏi phòng sách, đi lướt qua Vương Kha.
Trong phòng sách không trang bị cameras.
Lấy phối trí của phòng sách.
Nếu có tên trộm nào dám tới đây.
Đúng là ông cụ ăn thạch tín, chán sống rồi.
Trước đây cũng từng có đám trộm đột nhập, sau đó đám trộm bị Oanh Oanh chơi "The Ring" bản thực tế.
Châu Trạch nhìn về phía Vương Kha, nói:
- Ngồi đi, không vội.
Vương Kha gật đầu, ngồi xuống trước mặt Châu Trạch.
... ... ...
Lúc này.
Ở cửa trại tạm giam.
Lão già mặc đạo bào, mặt mũi đầy râu ria, lôi thôi lếch thếch như đạo trưởng thời xưa khoái trá chạy vội ra.
Lão đã làm tốt chuẩn bị khóc ròng một trận.
Thậm chí tâm tình cũng đã dâng lên xong.
Màn đọc diễn văn cảm ơn cũng được diễn luyện vô số lần.
Vậy mà.
Khi lão chạy ra thì.
Trên đường cái trước cửa trại tạm giam.
Sạch sẽ tới rối tinh rối mù.
Lão đạo ngây ngẩn cả người.
Có chút không dám tin tưởng.
Lại có thể.
Lại có thể.
Lại có thể không có ai đến đón mình ra tù?
Tao ĐCMN!
Tất cả mọi người đã quên mình rồi sao?
Một con quạ đen cần cù lại nhìn quen mắt mà bay qua đầu lão đạo ngay lúc:
- Quạ quạ... ... quạ quạ... ... quạ quạ... ...
Gió nhẹ thổi tới, cuốn sạch mấy chiếc lá ngay trước mặt lão đạo.
Lão đạo há miệng.
Có chút buồn bã lẩm bẩm:
- Hu hu hu.
- Ông chủ.
- Người ta ra tù rồi.
- Hu hu hu... ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận