Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1091: Cho chút an tĩnh đi (1)

Nói xin lỗi.
Nhưng cũng không lựa chọn xoay người rời đi.
Một cái đồng hồ bỏ túi rơi ra từ cổ tay anh ta.
Bắt đầu lắc qua lắc lại.
Hai người phụ nữ trực tiếp lâm vào trạng thái ngủ mê.
Anh ta đóng cửa lại.
Đi tới trong phòng bếp.
Cầm bình nước sôi lên rót cho mình một ly nước nóng.
Sau đó tìm một chiếc ghế nhựa ngồi xuống, anh ta nhẹ nhàng tháo khẩu trang xuống, lộ ra một khuôn mặt trắng bệch, chẳng qua là đôi môi, lại đỏ đến phát tím.
Vừa chậm rãi thổi nước sôi vừa từ từ uống, anh ta uống rất từ tốn.
Giống như là một ông già.
Chờ lúc uống xong một ly nước sôi.
Anh ta thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Giống như là đã hoàn thành công việc quan trọng nhất hôm nay vậy.
Cũng nhưng vào lúc này.
Phía bên cửa sổ lại truyền đến âm thanh “ding dong ding dong”.
Một con diều dừng ở bên cạnh cửa sổ.
Anh ta đứng dậy, mở cửa sổ ra, con diều bay vào, sau đó bắt đầu bốc cháy, trong khói đen, để lộ ra một khuôn mặt đầy sẹo.
- Đến Hoài An đi, đã đủ chứng nhận rồi.
Anh ta nghe vậy, khẽ lắc đầu, nói:
- Tôi đã phát hiện được một chuyện rất thú vị ở Thông Thành, tạm thời không định đi.
- Tiết Qua Tử bói quẻ, nói anh đã bị ưng khuyển của âm ti theo dõi.
- Ừm, tốc độ của đám người đó rất nhanh.
- Đúng vậy, đám người này, quả thật tốc độ rất nhanh.
- Ý của tôi là, bọn họ chết rất nhanh.
- Mục đích bọn họ bị phái tới, chính là để chết, bọn họ chết rồi, mới thật sự là hoàn thành mục tiêu, anh không nên manh động.
Anh ta hít thở sâu, không tiếp tục giải thích với mặt sẹo trước mắt về chuyện những ưng khuyển kia không phải do anh ta giết, chẳng qua là anh ta lại mở nắp bình nước ra, lần nữa rót cho mình thêm một ly nước sôi.
Thật ra thì, rốt cuộc thì đám người kia có phải do anh ta giết hay không, cũng không sao cả, theo âm ti, chính là đám người của anh ta giết.
- Không quay lại? - Mặt thẹo hỏi.
- Chỗ bên các người, quá ngột ngạt.
- Anh nghiêm túc trả lời một lần nữa cho tôi, rốt cuộc là anh có trở về tụ họp cùng chúng tôi hay không.
Anh ta không trả lời, chỉ tiếp tục thổi ly nước.
Dường như mặt sẹo rất tức giận, anh ta bực bội nói:
- Được, vậy mấy người chúng tôi lập tức từ Hoài An chạy tới Thông Thành, không thể nào để cho anh chơi vui vẻ một mình được, chúng tôi cũng muốn cùng chơi đùa vui vẻ.
Anh ta gật đầu một cái, tỏ ý đồng ý, đồng thời cảm khái nói:
- Các người không đến, tôi cũng không dám chơi tiếp.
Bởi vì anh ta cảm thấy, một mình mình, nếu như chơi đùa quá hưng phấn mà nói, có thể sẽ chơi chết bản thân luôn.
- Chẳng qua là, nhất định một đám người mới của âm ti cũng sẽ lập tức chạy tới nơi này, đến lúc đó, Thông Thành này, sẽ rất đông đúc.
- Những thành phố lớn đều rất chật chội, nhưng vẫn có rất nhiều người không biết mệt mỏi mà tiếp tục chui vào, bởi vì những địa phương nhỏ, quá nhàm chán.
- Ha ha, ngược lại chúng ta là một nhóm, tôi coi như là đã nhìn thấu, lần này sau khi đi ra, lòng người trực tiếp chia rẽ, người dẫn đầu không biết tung tích, trước khi bắt đầu chuyện này, vốn dĩ là lời thề son sắt, hiện tại đều thành chó má.
- Chúng ta luôn giễu cợt âm ti là tòa nhà sắp đổ, nhưng tự bản thân chúng ta không phải là thịt chó không lên được bàn lớn sao?
- Tiền điện thoại rất đắt.
Anh ta đưa tay chỉ con diều đã cháy hơn một nửa ở trước mặt:
- Để dành chút hơi sức để chơi đi, đừng ở xa như vậy mà cảm thán.
- Được, trong tay chúng tôi còn một vài chuyện cần phải xử lý một chút, trưa mai sẽ đến.
- Tạm biệt.
Con diều rơi xuống đất.
Nằm ở trên sàn nhà.
Anh ta uống xong ly nước sôi thứ hai.
Nhìn vết bẩn ở trên dàn nhà, khẽ cau mày, anh ta cầm chổi lên, dọn dẹp nơi này.
Sau đó lại cảm thấy trên mặt đất có chút vết dầu mỡ quá cứng đầu.
Đứng thẳng người.
Hai tay bắt đầu chậm rãi kết ấn.
Anh ta cảm thấy.
Căn phòng này cần phải được tịnh hóa.
Chẳng qua là, lúc ánh mắt anh ta quét tới hai người phụ nữ ở trên giường và dưới giường, lại từ từ chấm dứt việc kết ấn.
Anh ta cầm một miếng giẻ lau.
Bắt đầu việc lau chùi bình thường.
Sau đó.
Lau mặt tường.
Sau đó.
Lau máy hút mùi…
Chờ làm xong hết mọi chuyện.
Anh ta đã mồ hôi đầm đìa, bộ thân thể này, vẫn là quá hư nhược rồi.
Đây là thân thể của một quỷ bệnh, không phải dưới tình thế bất đắc dĩ không thể không cần, mà là anh ta cố ý chọn lựa.
Anh ta cảm thấy, sống đến quá khỏe mạnh cũng không có ý nghĩa gì, không còn thú vị nữa.
Bộ thân thể này, có thể cho anh ta một ảo giác bản thân vẫn còn đang chết.
Anh ta mở cửa phòng ra, đi ra ngoài, đóng lại.
Chờ đến nửa đêm, lúc hai người phụ nữ trong nhà tỉnh dậy, đoán chừng sẽ kinh ngạc phát hiện, trong nhà giống như đã mời đội vệ sinh tới vậy.
Anh ta đi thang máy, xuống lầu, lần nữa đi bộ ở trên đường.
Tiểu Thạch Kiều chỉ có thể coi là một đầu mối giao thông then chốt của Thông Thành, lưu lượng xe chạy rất lớn, nhưng thật ra thì lại không nổi tiếng cho lắm.
Một mình anh ta ngồi ở vị trí bên cạnh vườn hoa.
Chưa ngồi được bao lâu.
Lại bắt đầu ho khan nghiêm trọng.
Ho đến tan nát tâm can.
Ho đến cực kì đã ghiền!
Thống khoái.
Tự do.
Sảng khoái!
Sau khi ho khan xong.
Anh ta ngẩng đầu lên.
Hưởng thụ dư âm sau khi tự do và càn rỡ này.
Anh ta kìm lòng không đặng dang hai tay ra.
Chỉ tiếc lúc này đỉnh đầu của anh ta, là một mảnh đen nhánh, thời tiết tối nay không tốt, may tương đối dày, không có bầu trời đầy sao cho anh ta ôm lấy.
Nhưng anh ta đã cảm thấy như vậy rất tốt.
Bầu trời ở địa ngục cũng như vậy, không có sao, lúc trước ngược lại có một vầng huyết nguyệt treo trên cao, nhưng bắt đầu từ nửa năm trước, vầng trăng kia cũng trở nên nhỏ đi đi rất nhiều.
Chốc lát.
Buông hai cánh tay xuống.
Cúi thấp đầu.
Nhìn lá khô ở dưới chân.
Mùa đông, đối với nơi này mà nói, mang ý nghĩa tiêu điều.
Chẳng qua là, bất luận dương gian tiêu điều như thế nào đi nữa, cũng phong phú hơn nhiều màu sắc hơn địa ngục nhiều lắm.
Một chiếc xe con màu đen dừng ở phía bên kia đường.
Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống.
Luật sư An trong tay cầm điếu thuốc, mắt nhìn phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận