Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 479: Chú, chú muốn giết cháu?

- Không cho phép đi!
Tiểu loli một lần nữa đứng lên.
Mặc dù cô ấy đang thở phì phò, trên người cũng không ngừng truyền tới cảm giác đau buốt, thậm chí ngay cả đầu lưỡi cũng đã chết lặng, nhưng cô ấy rõ ràng, cô ấy không thể từ bỏ nhiệm vụ, để đám lệ quỷ này rời khỏi đây.
Lúc này.
Mặc dù bé gái Chu Thắng Nam có ở đằng kia, tất cả nữ lệ quỷ xung quanh đều đi theo cô bé, vây quanh cô bé, lấy cô bé làm tâm điểm.
Nhưng Chu Thắng Nam này.
Mới là người đáng sợ nhất!
Bé gái từng bị cha, mẹ, bà nội dùng mọi cách lăng nhục khi ở nhà.
Bé gái vẫn luôn duy trì đôi mắt trẻ thơ trong suốt, tuy rằng chết lặng nhưng vẫn trong suốt như cũ này.
Mới là.
Mới là.
Mới là nhân vật đáng sợ nhất!
Người làm ác vì mục đích nào đó, vì nhu cầu nào đó, cũng bởi vậy, người đó sẽ biết sợ hãi, sẽ biết hoảng loạn.
Khi người có sở cầu, đương nhiên cũng sẽ có sợ hãi.
Trái lại.
Chính là vô dục tắc cương!
Mà Chu Thắng Nam, cô bé không có sở cầu, phong cách hành sự của cô bé, suy nghĩ của cô bé hoàn toàn dựa vào bản tâm.
Cô bé có thể ôm lấy con mèo hoang ở ven đường, cho nó ăn.
Cũng có thể thả lệ quỷ ra giết sạch toàn bộ người Thông Thành, còn hỏi bọn họ có tin người trong bức họa kia vừa động không.
Trong tay cô bé nắm giữ hộp Pandora, thậm chí, rốt cuộc cô bé còn có thể khống chế chiếc hộp này bao lâu, không ai biết!
Chu Thắng Nam không quay đầu lại, tiếp tục đi lên phía trước, đám lệ quỷ chung quanh đều vây quanh cô bé, phảng phất như đã hình thành một từ trường.
Tiểu loli rõ ràng, Chu Thắng Nam không phải quỷ, không bị quỷ phụ thân, cô bé có được năng lực đặc thù thuộc về mình, hoặc có thể nói là... siêu năng lực.
Đương nhiên, cũng có thể cho rằng đó là một loại huyền học, cùng loại với mắt Âm Dương.
Nhân gian vĩnh viễn là sân nhà của người sống, lệ quỷ trong địa ngục có khủng bố đến đâu, mạnh mẽ tới đâu, cũng không cách nào thay đổi sự thật này.
Tiểu loli biết một số dị nhân, thậm chí, cô bé cảm thấy người cha kia của mình, cũng chính là Vương Kha, bản thân anh ta vốn đã không tầm thường, dường như anh ta có thể nhìn thấu bản thân mình. Hơn nữa, anh ta còn có thể trực tiếp nhìn thấu thân phận của Châu Trạch.
Loại năng lực này của Chu Thắng Nam là trời sinh thì có nhỉ? Cũng có thể là trong lúc cô bé còn nhỏ, bị người nhà ngược đãi áp bách tạo ra? Cũng có thể là cô bé từng bị thứ đồ gì đó phụ thân, sinh ra chút liên hệ và biến hóa?
Chỉ là, hiện tại không phải lúc miệt mài theo đuổi vấn đề này.
- Phong!
Tiểu loli khẽ quát một tiếng.
Lần này.
Cô ấy không hé miệng, đầu lưỡi của mình cũng không vươn ra.
Thế nhưng.
Ở dưới chân của cô ấy.
Lại có một bóng ma giống với đầu lưỡi trực tiếp khuếch tán ra, ngăn cản lối đi của Chu Thắng Nam. Cái bóng quấn chặt lấy mắt cá chân của Chu Thắng Nam, như đầu lưỡi buộc chặt cô bé lại.
- Dì, sao dì còn muốn ngăn cản cháu?
Chu Thắng Nam có chút không hiểu, quay đầu nhìn tiểu loli.
- Cháu chỉ muốn dẫn theo đám chị em đi hỏi cha mẹ của bọn họ xem, vì sao trước đây bọn họ muốn vứt bỏ mấy chị em cháu.
Chu Thắng Nam rất u mê, như một con búp bê đang không ngừng lục lọi tìm hiểu về thế giới này, có sức tò mò cực mạnh.
Trong lúc nhất thời.
Trên trăm lệ quỷ, tất cả đều nghi ngờ nhìn về phía tiểu loli.
Các cô bé không phải bộ dạng mặt xanh nanh vàng, nhưng khí tràng do trăm tên lệ quỷ nhìn chằm chằm vào mình hình thành, đủ để khiến thân hình tiểu loli run lên.
- Vì sao ông chủ còn chưa tới!
Tiểu loli cắn răng quyết chống.
Không thể thả các cô bé rời khỏi.
Một khi các cô bé phân tán ra ngoài.
Chính là một hồi tàn sát bừa bãi khủng bố!
Mình là quỷ sai Thông Thành, mình không thể chịu nổi chuyện này.
- Dì, dì làm vậy là không đúng ah. Bọn họ đã từ bỏ chúng cháu, ngay cả tư cách hỏi một câu chúng cháu cũng không có sao?
- Dì còn nói, trước đây bản thân dì cũng từng bị người trong nhà đối đãi không bình đẳng, cũng thầm thấy bất mãn, ghi hận việc này trong lòng.
- Hiện tại.
- Vì sao dì lại trở nên giống với cha mẹ của cháu?
Ngay khi một chữ cuối cùng rơi xuống.
Chu Thắng Nam bỗng nhiên ngẩng đầu.
Ở chỗ sâu trong con ngươi của cô bé toát ra một vòng màu trắng.
Trong lúc nhất thời, lệ quỷ phụ cận lại bắt đầu rít gào, sau đó.
Chủ động lao về phía tiểu loli.
- Răng rắc... ...
Một chiếc xe hơi nhanh chóng lao đến, dừng lại.
Luật sư An trực tiếp duỗi tay trái của mình ra, máu thịt trên tay trái trong nháy mắt tiêu tán, lộ ra xương trắng.
- Âm ti hữu tự, vong pháp vô tình, trấn! ! !
Bạch cốt thủ vươn về phía trước.
Trước mặt anh ta, hơn mười lệ quỷ đều bị đông lại.
Châu Trạch nơi nới lỏng cổ, vị trí khớp xương phát ra một trận giòn vang.
Mười móng tay toàn bộ mọc ra.
Hai tay mở ra.
Đến:
- Cà phê!
Trong lúc nhất thời.
Từng luồng khói đen lan tràn từ đầu ngón tay Châu Trạch.
Bóp lấy mười mấy con lệ quỷ trước mặt.
Mấy hàng lệ quỷ phía trước nhất lập tức bị chế trụ.
Cũng khiến.
Đội ngũ lệ quỷ lâm vào trì trệ.
- Ông chủ, luật sư An, bọn họ bị cô bé kia gọi tới, mấy bé gái này vốn không phải vong hồn, hiện tại bọn họ đã trở thành lệ quỷ.
Tiểu loli lập tức mở miệng nhắc nhở.
- Ông chủ, không thể bỏ mặc mấy cô bé này rời khỏi, cho dù các cô bé này có nhiều oan khuất hơn nữa, cho dù mấy cô bé này có đáng thương cảm hơn nữa cũng không được. - Luật sư An nhìn Châu Trạch, hô lên.
Lúc này.
Luật sư An thực sự sợ Châu Trạch sẽ lòng dạ đàn bà.
Đúng vậy.
Những bé gái này đã biến thành lệ quỷ, dĩ nhiên khiến người rất thương cảm, các cô bé có kết cục bi thảm, các cô bé đáng để đồng tình, đáng để oán hận, thậm chí đáng để trả thù!
Nhưng bọn họ không thể thả các cô bé rời khỏi.
Một khi các cô bé phân tán ra ngoài.
Ở trong thành phố này.
Bỗng nhiên xuất hiện trên trăm con lệ quỷ.
Đây tuyệt đối là chuyện đáng sợ hơn cả trong thành phố xuất hiện một con cọp!
Oan có đầu nợ có chủ, câu này rất có đạo lý.
Nhưng ai có thể bảo đảm, các cô bé thật sự chỉ “oan có đầu nợ có chủ”?
Một khi để các cô bé tàn sát bừa bãi, không chỉ trong Thông Thành có vô số người vô tội gặp bất hạnh, ngay cả quỷ sai Thông Thành như Châu Trạch cũng không thể chịu nổi.
Những chuyện khác, âm ty có thể mở một con mắt nhắm một con mắt, cho dù là vì tư lợi, các quỷ sai tự giết lẫn nhau, âm ty cũng có thể cam chịu, có thể không nhìn.
Nhưng nếu khu vực người nào quản lý xảy ra nhiễu loạn lớn.
Cứ chờ tuần kiểm từ địa ngục tới cửa vấn tội đi!
- Báo chí!
Châu Trạch lấy hành động làm câu trả lời.
Lúc này, anh không thể nhân từ, cũng không dám nhân từ.
Giống như một đám con nít cầm công tắc kích nổ bom nguyên tử, đứng ở nơi đó chơi đùa.
Đứa bé là vô tội, bọn họ cũng không muốn giết quá nhiều người, nhưng nếu bạn đứng bên cạnh, bạn có cảm thấy sợ hãi không?
Từng tấm màn đen hạ thẳng tắp từ bên trên xuống, hung tợn quất vào trên người đám lệ quỷ đã bị khóa lại.
- Rầm! Rầm! Rầm! Rầm! Rầm! ! !
Trong lúc nhất thời.
Trước mặt Châu Trạch, hơn mười đầu lệ quỷ đều tan thành mây khói!
Luật sư An thấy thế, rốt cục cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm yên lòng.
Cũng may, ông chủ nhà mình làm biếng thì làm biếng, cá muối thì cá muối, nhưng thời điểm mấu chốt cũng đủ không biết xấu hổ...
Không đúng, là đủ ích kỷ!
- Vong pháp, xoắn!
Bạch cốt thủ của luật sư An nắm mạnh.
Trước mặt anh ta, hơn mười lệ quỷ cũng đều bị xoắn nát.
Lập tức, hơn hai mươi lệ quỷ bị tiêu diệt.
Dường như áp lực nơi này đã bị hóa giải đi rất nhiều.
Chu Thắng Nam đứng ở nơi đó, không động.
Nhưng trong tròng mắt cô bé.
Mang theo vẻ không thể giải thích được nồng nặc.
Cô bé không nhận ra luật sư An.
Nhưng cô bé quen biết Châu Trạch.
Cô bé nhìn Châu Trạch.
Mở miệng hỏi:
- Chú, sao chú phải làm như vậy?
- Chú, sao chú phải làm như vậy?
Những bé gái lệ quỷ còn lại cũng hô lên theo.
Chất vấn đến từ lệ quỷ, hơn nữa còn là chất vấn đồng loạt.
Phải biết rằng, bình thường nếu có một con quỷ quấn quít lấy mình, buổi tối mình ngủ cũng không an tâm, thậm chí còn bị quỷ kéo vào ác mộng kỳ quái.
Thật ra rất nhiều người khi mơ phải giấc mộng như vậy, thường thường là vì nhiễm phải thứ không sạch sẽ gì đó.
Bởi vì mộng do tâm sinh, tâm bị thứ bẩn thỉu gì đó làm bẩn, có thể trực quan mà thể hiện ra trong mơ. Chỉ có điều đại đa số người mơ phải giấc mộng như vậy thường cho rằng do gần đây mình mệt quá.
Mà những cô bé trước mặt hắn lại là lệ quỷ, là rất nhiều lệ quỷ!
- Tà chướng!
Ánh mắt luật sư An ngưng lại.
Từng luồng sương mù màu đó phát ra từ trên người anh ta, bao phủ chính anh ta, Châu Trạch và cả tiểu loli bên cạnh anh ta vào trong, xem như ngăn cách trùng kích tinh thần của những ác quỷ kia.
- Lâm Khả, cô và tôi cùng giải quyết những lệ quỷ này, ông chủ, ông chủ đi xử Chu Thắng Nam kia... ...
Do dự một chút, luật sư An vẫn nảy sinh ác độc, nói:
- Giết!
Châu Trạch mím môi, khóe mắt liếc qua luật sư An.
Nếu lúc này bọn họ đang ngồi trong phòng sách, mọi người không có chuyện gì để làm nhàn rỗi nói chuyện phiếm.
Phỏng chừng Châu Trạch sẽ trực tiếp hất ly cà phê trước mặt mình, không đúng, là hất hết cà phê trong ly giữ nhiệt siêu to khổng lồ của luật sư An lên mặt luật sư An.
Mẹ mày.
Mày mẹ nó không đành lòng đi giết.
Nên mày để lão tử đi giết?
Mày coi lão tử là đao phủ không có lòng đồng tình sao?
Chỉ có điều, rõ ràng lúc này không thích hợp để trả giá.
Tuy nói vừa rồi mình và luật sư An ra tay.
Trực tiếp diệt sát hơn hai mươi ác quỷ.
Nhưng vẫn còn lại tới tám mươi đầu.
Một khi để Chu Thắng Nam kia hạ lệnh cho đám ác quỷ này chạy tứ tán.
Mình và đám lão An chỉ có vài người như vậy, không cách nào khống chế được cục diện này.
Thấy Châu Trạch không lập tức phản đối.
Đương nhiên luật sư An sẽ không cho Châu Trạch có thời gian phản đối.
Chết tiệt.
Tranh thủ thời gian gạo nấu thành cơm!
Luật sư An rút lui khỏi sương đỏ, trực tiếp xông qua, tiểu loli đứng ở phía sau luật sư An, đầu lưỡi của cô ấy bắt đầu xua đuổi ác quỷ giúp luật sư An.
Mà sau khi Châu Trạch hít sâu một hơi.
Anh trực tiếp xông về vị trí Chu Thắng Nam ngồi.
Bởi vì có luật sư An và tiểu loli kiềm chế, đám lệ quỷ vốn vây chung quanh Chu Thắng Nam bị bọn họ hấp dẫn đi phần lớn, chờ khi Châu Trạch tiến lên, bên cạnh Chu Thắng Nam đã không còn mấy con lệ quỷ.
Chu Thắng Nam rất bình tĩnh nhìn Châu Trạch xông về phía mình.
Trên mặt cô bé mang theo vẻ không thể giải thích được nồng đậm.
Thậm chí.
Có nước mắt nhỏ xuống từ hốc mắt của cô bé.
Cô bé là người sống.
Đương nhiên nước mắt cũng là thật.
- Chú.
Một tiếng "Chú" này.
Khiến thân hình Châu Trạch run lên.
Nhưng anh vẫn tiếp tục xông về phía trước.
Anh tin tưởng, chỉ cần mình có thể sáp lại gần cô bé.
Muốn giết cô bé.
Thật không khó!
- Chú, rõ ràng là chú đã cứu cháu, còn lấy châm trên cánh tay cháu ra ngoài.
- Chú nói cho cháu biết.
- Chú sẽ giúp cháu nói chuyện với cha mẹ cháu.
- Chú sẽ không để bọn họ thương tổn cháu nữa.
Chu Thắng Nam bắt đầu khóc lên.
Mặt thõng xuống.
Như một cô gái nhỏ ủy khuất chí cực.
- Nhưng chú... ... nhưng chú muốn giết cháu.
Ngay sau đó.
Chu Thắng Nam bỗng ngẩng đầu.
Hốc mắt của cô bé đã bị màu trắng xóa chiếm đóng hoàn toàn.
- Vì sao, vì sao các người đều đối xử với cháu như vậy, vì sao, vì sao! ! ! ! ! ! ! !
Cùng kêu to.
Còn có những lệ quỷ khác.
Thậm chí cả.
Hơn hai mươi đầu lệ quỷ vừa bị Châu Trạch và luật sư An giết chết kia, cuối cùng lại ngưng tụ ra từ trong trống rỗng.
Cùng nhau kêu to.
Cùng nhau điên cuồng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận