Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1795: Ha… (2)

Hoàng Đế khi đó, thật ra thì không chỉ nhìn thấy toàn bộ mặt đất, mà còn có… trên trời.
Từ lúc vừa mới bắt đầu, anh ta đã không vừa mắt việc đám tiên ở trên đỉnh đầu xem thiên địa này như bàn cờ, bọn họ khuất động phong vân nơi này, bọn họ vơ vét toàn bộ khí vận.
Mà Xi Vưu, chính là người mà Tiên vương cực kì coi trọng, thậm chí tiên đình còn ra mặt, mệnh lệnh cho rất nhiều yêu tộc gia nhập vào liên minh của Cửu Lê.
Ở thời đại kia, dường như đây mới thật sự là thuận theo thiên mệnh, dường như đây mới thật sự là tuân theo kỳ vọng của quần chúng.
Nhìn đi, ngay cả tiên nhân cũng đều coi trọng anh ta, đây há chẳng phải thực sự là số mệnh đã định sao?
Doanh câu, lại hết lần này tới lần khác cảm thấy không hứng thú với loại chuyện số mệnh đã định như thế này.
Đương nhiên, cũng có thể nói là, anh ấy thật sự muốn nếm thử mùi vị của tiên nhan, thỏa mãn khát vọng từ bụng và miệng của mình.
Cho nên, anh ấy hết lần này tới lần khác liều chết xung phong vì Hoàng Đế, hết lần này tới lần khác cứu Hoàng Đế trong bại cục.
Chẳng qua thì nghĩ lại, so với Xi Vưu, những kẻ khác ở nơi này đều có thể nói là vô dụng, ở trong lòng, cũng khó hòa hợp với mình được.
Có lúc cũng sẽ cảm khái, nếu nói là trận đại chiến thời kỳ Thượng cổ kia, chẳng qua chỉ là đám cá nhỏ trong hồ làm loạn mà thôi.
Nếu như năm đó Xi Vưu chưa chết, cũng giống như anh ấy, nhảy ra khỏi cái hồ đó, thì sẽ có thành tựu kinh khủng đến thế nào chứ?
Giờ khắc này.
Doanh câu suy nghĩ rất nhiều.
Cho tới sau khi anh ấy tiến thêm một bước trong việc thu hẹp khoảng cách với Hiên Viên kiếm.
Lúc ánh mắt của anh ấy lại lần nữa nhìn lên bên trên.
Khóe miệng theo bản năng mà nhẹ nhàng giương lên.
Không mang theo tức giận, không mang theo thù oán.
Thậm chí.
Còn là một loại giọng điệu chào hỏi bạn cũ:
- Phế... vật...
...
Nửa gương mặt tiếp tục ngồi dưới đất, cảnh tượng hư ảo nơi này, bời vì Doanh câu rời đi, so với trước đó thì dường như đã mờ ảo hơn không ít, nhưng bởi vì tác dụng của quán tính, vẫn còn tiếp tục duy trì được sự tồn tại.
Hơn nữa, khung cảnh ký ức ở chung quanh, vẫn còn đang tiếp tục lật thêm một trang.
Dường như anh ta đang tiếp tục xem, hoặc giả là đang yên lặng chờ đợi, có thể nói là, từ sau khi bị kích thích đến phát điên vào lúc buổi chiều, Nửa gương mặt vẫn luôn rơi vào một loại trạng thái như bệnh thần kinh.
Hạn Bạt còn đứng ở trong đó, nhưng cô ta đã chuẩn bị rời đi.
Thật ra thì, cô ta có chút hối hận, hối hận bởi vì sự xuất hiện của mình, có thể sẽ dẫn đến việc, chờ sau khi Doanh câu chết ở dưới Hiên Viên kiếm, Châu Trạch mà anh ấy bỏ lại, sẽ trở thành một cái bánh thơm ngon trong mắt của bầy sói.
Dưới Hiên Viên kiếm, bất kỳ thứ gì có thể gia tăng xác suất bản thân có thể chạy thoát được, cho dù thực sự chỉ là một chút xíu xiu, cũng đủ khiến cho đám lão bất tử kia phát điên.
Cho dù là bọn họ khác với Hạn Bạt, cho dù là muốn đuổi theo nhận Hoàng Đế làm ba của mình cũng đã quá muộn rồi, nhưng có thể lấy được một món di sản còn sót lại, cũng đã tốt lắm rồi.
Hơn nữa, sự xuất hiện của Hạn Bạt, cũng chứng minh được giá trị của di sản
Doanh câu anh ấy, nếu như mang theo cả linh hồn kia cùng nhau chôn vùi ở bên dưới lưỡi kiếm Hiên Viên kiếm, vậy cũng không sao cả.
Nhưng trước mắt, chỉ cần không phải kẻ ngu, đều có thể nhìn ra được sự bảo vệ của Doanh câu với phần linh hồn kia!
Chờ đến khi Doanh câu hoàn toàn chết đi, phần linh hồn kia, chính là một… “món đồ” mà ắt là mọi người đều muốn tranh đoạt.
Quả thực là, sự xuất hiện của Hạn Bạt đúng là bằng chứng cho giá trị của Châu Trạch, nhưng nếu như cô ta không xuất hiện, không đến tranh đoạt, chẳng lẽ còn chờ sau khi Doanh câu chết đi, chính bản thân ông chủ Châu tự mình ngáo ngơ chủ động chạy tới nơi cô ta ngủ say, tự chủ động dâng lên tới tận cửa sao?
Hơn nữa, dưới “ánh nhìn chòng chọc của vạn chúng”, sự “coi trọng” và “thương yêu” của Doanh câu đối với con chó kia của anh ấy, thật sự là cũng quá rõ ràng rồi.
Hạn Bạt khom lưng, chuẩn bị vén “tấm rèm” lên, rời khỏi kết giới ảo ảnh này.
Nửa gương mặt lại ngoẹo đầu, giọng điệu mang theo sự giễu cợt mà nói:
- Không tiếp tục xem nữa sao?
- Đời này của anh ấy, tôi biết rõ hơn anh.
Hạn Bạt không ra tay với Nửa gương mặt, bởi vì quả thật không cần phải ra tay.
Nửa gương mặt nghe vậy, lắc đầu một cái, anh ta cũng đã có chút không nhịn được cười, chẳng qua, vẫn tiếp tục nói:
- Xem thêm một chút nữa đi.
- Sắp không kịp nữa rồi.
Nói xong.
Hạn Bạt vén màn che lên, rời khỏi nơi này, trở về hiện thực.
Lúc Doanh câu chết đi, chính là khi mọi người tranh giành Châu Trạch.
Sau khi Hạn Bạt rời khỏi nơi này, ngược lại Nửa gương mặt cũng không cảm thấy thất vọng hay cô đơn gì.
Cũng vừa đúng lúc.
Lúc này, trong khung cảnh ở chung quanh hiện ra.
Đúng là một màn ngày đó khi anh ta phản bội lại Doanh câu đồng thời đoạt đi tích lũy trong suốt ba ngàn năm của Doanh câu!
Có thể sống cuộc đời này, có thể được hiện diện trong đoạn ký ức ở nơi này, thật sự là đủ để kiêu ngạo, bởi vì những đoạn trí nhớ có thể xuất hiện ở nơi này, đều đáng được phơi bày.
Chẳng qua là nhân vật chính, bởi vì thanh kiếm kia đang thúc giục, cho nên không kịp tiếp tục xem hết mà thôi.
Trong khung cảnh.
Anh ta đang đứng ở bên dưới Vương tọa bạch cốt, trong ánh mắt của Doanh câu – người ở bên trên, rõ ràng là có lửa giận.
Anh ta cười lớn xoay người rời đi, đoạt đi ba ngàn năm của Doanh câu, khiến cho Doanh câu tiếp tục trầm luân, anh ta cảm giác mình đã thắng, thắng đến rất triệt để.
Anh ta xuất thân từ Doanh câu, lại trò giỏi hơn thầy!
Anh ta không còn là một con chó, mà là, bản thân thực sự!
Nhưng mà.
Trong khung cảnh ký ức đang phơi bày một cách rõ ràng.
Sau khi anh ta rời đi.
Trên Vương tọa bạch cốt.
Vị kia, người đã tổn thương nguyên khí nặng nề, hơn nữa còn sẽ phải tiếp tục trầm luân hơn nữa.
Lộ ra một nụ cười.
Trong nụ cười, không mang theo khinh miệt, không mang theo gượng ép, cũng không mang tức giận.
Ngược lại.
Mang theo chút độ ấm.
Giống như là nhìn thấy chó con nhà mình.
Cuối cùng cũng dám bước xuống cầu thang rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận