Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 924: Đội trưởng đội vận chuyển Giải Trãi (1)

Đại khái sau 20 phút.
Xe ngừng lại ở cửa tiệm sách.
Tiểu Loli ngáp dài đứng ở cửa, chuẩn bị khóa cửa.
Vào buổi tối tiệm sách đều cần một người gác đêm, phần lớn thời điểm đều là lão đạo, lão sẽ canh gác đến sau nửa đêm lại đi ngủ, nhưng bây giờ lão đạo cần phải chăm sóc cho Hầu Tử, mà tối nay thằng bé trai lại bị Luật sư An chiếm đoạt.
Luật sư An nói anh ấy phải cẩn thận chăm sóc cho cậu nhóc, bồi thường lại những gì mà anh đã mắc nợ.
Tiểu Loli lười tranh với luật sư An, đành dứt khoát đi xuống gác đêm, làm ăn khá khẩm, hai con quỷ tới, đều đưa đi xuống.
Hiện tại thứ ông chủ muốn là công đức, đối với mấy cái tích điểm này không phải là quá coi trọng, nhưng Tiểu Loli thật sự vẫn rất thích.
Nhìn thấy lão Trương lái xe tới.
Tiểu Loli sửng sốt một chút.
Nói:
- Ăn bữa khuya rồi nha.
- Hơn nửa đêm, không có cơm mà cọ đâu.
Lão Trương không trả lời Tiểu Loli.
Mà là tìm được miếng bông ở trong tai, bịt chặt lỗ tai của mình lại, sau đó lại nhắm mắt, đẩy cửa xe ra, lục lọi xuống xe, thiếu chút nữa ngã xuống.
Tiểu Loli mở cửa tiệm ra, ôm tay, đứng tại chỗ, nhìn lão Trương “người mù sờ voi” .
Rốt cuộc, lão Trương lảo đảo đi tới trước cửa lớn của tiệm sách.
Trước khi xuống xe anh đã nhìn thấy Tiểu Loli rồi.
Cho nên biết rõ bây giờ Tiểu Loli ở chỗ này.
Anh ấy chỉ chỉ miệng của mình, vừa chỉ chỉ đôi mắt của mình, sau đó vừa chỉ chỉ lỗ tai của mình.
Cuối cùng.
Bắt đầu liều mạng khoát tay.
Ngay từ đầu Tiểu Loli vốn là cười vui vẻ nhìn chuyện vui.
Nhưng dần dần.
Nụ cười trên mặt cô ấy bắt đầu biến mất.
Lại dần dần trở nên nghiêm túc…
Trong phòng ngủ, mang theo một cỗ mùi vị đặc thù.
Oanh Oanh quỳ ở trên giường, hai chân xếp bằng.
Châu Trạch dựa vào giường ngồi, trong tay kẹp một điếu thuốc.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
- Ông chủ…
Thân thể Oanh Oanh hơi hơi nghiêng về đằng trước.
Chủ động sáp lại gần Châu Trạch.
Đầu Châu Trạch nghiêng qua một chút, tránh được môi của Oanh Oanh.
Oanh Oanh lại không có mất mát, cũng không trở nên tức giận, nhếch miệng mỉm cười.
Nói:
- Ông chủ, anh chê mùi vị của chính mình sao?
Châu Trạch mặc nhiên không nói.
- Khục khục…
Cửa phòng ngủ.
Truyền đến tiếng ho khan.
Tiểu Loli cảm giác hình như chính mình tới không đúng lúc, nhưng không có biện pháp.
- Sao vậy?
Châu Trạch hỏi.
- Lão Trương tới, thật giống như có chuyện gì đó rất nghiêm trọng.
- Tôi biết rồi.
Châu Trạch xuống giường, ra khỏi phòng ngủ, xuống cầu thang.
Oanh Oanh cũng đứng dậy, rời khỏi giường nhỏ, lúc đi tới cửa, Tiểu Loli hơi kinh ngạc mà nhìn Oanh Oanh, nói:
- Tiến bộ nhanh như vậy sao?
- Cái gì?
Tiểu Loli híp mắt, cười ha ha nhìn Oanh Oanh, cô ấy thế nhưng là người từng trải.
- Cô cười cái gì? - Oanh Oanh hỏi.
- Đi súc miệng đi.
- Dĩ nhiên.
- Còn nữa, mùi vị ở nơi này thật nồng.
Nắm tay của Tiểu Loli đặt ở trước mũi của mình phẩy tay một cái, ngay sau đó khẽ cau mày.
Nói:
- Mùi này, sao lại có chút giống với rong biển Ba lực vậy (boli nori)?
- Hả ?
Rất hiển nhiên, đối với với chuyện trên phương diện này, Oanh Oanh thật sự không sánh bằng Tiểu Loli, dù sao đời trước người ta cũng là nữ cường nhân ngang dọc giới thương trường, chơi đến mức có thể so với Võ Tắc Thiên.
- Cô không cảm thấy sao? - Tiểu Loli có chút khó hiểu.
Oanh Oanh há miệng, dưới môi đỏ mọng, hàm răng nhe ra một chút, bên trong rõ ràng mang theo tia máu.
Tiểu Loli ngạc nhiên, kinh hô:
- Đã ăn tới ra máu rồi hả?
Loại cảm giác tình thú này, đời trước thật sự là cô chưa trải qua.
- Ăn cái gì chứ?
- Không phải là ăn cái mũi của Pinocchio đó sao?
- Đó là cái gì?
- Vậy mới vừa rồi cô đang làm cái gì?
- Vết thương băng bó trên ngực ông chủ lành lại quá nhanh, vải băng cũng đã khảm vào trong da thịt rồi, ông chủ chỉ có một tay, không tiện xử lý.
- Ông chủ để cho tôi dùng hàm răng cùng móng tay của mình, dọn dẹp những phần vải đã khảm vào trong da thịt kia ra.
- Cho nên, vừa rồi hai người không phải là đang...
- Đang làm gì?
- Không có gì.
Ngược lại Tiểu Loli có thể hiểu được vì sao Châu Trạch trực tiếp để cho Oanh Oanh đến giúp, bởi vì máu của anh, đối với Oanh Oanh mà nói, là vật cực kì bổ, có thể thúc đẩy Oanh Oanh tiến hóa.
Cũng không trách.
Mới vừa rồi cô ấy còn nghi hoặc.
Hai người này làm việc mà tại sao ngay cả cửa phòng ngủ cũng không đóng.
Về phần chuyện của lão Trương, Tiểu Loli có ngu xuẩn hơn nữa cũng sẽ không cho là lão Trương cố ý tới để bày ra chuyện cười này, cho nên cô ấy lập tức ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, nhanh chóng đi lên tìm đám người ông chủ.
...
Châu Trạch cũng không biết Tiểu loli – cái người thân thục nữ tâm Lâm Khả này - ngay từ đầu rốt cuộc hiểu lầm thành thứ gì, anh cũng không có tâm tư đi suy nghĩ chuyện này.
Đi xuống lầu.
Đã nhìn thấy lão Trương ngồi ở trên ghế sa lon, lưng thẳng tắp, đồng thời, một chiếc giày của ông bị cởi ra, giày để ở trên bàn trà.
- Lão Trương?
Châu Trạch gọi.
Lão Trương không có phản ứng, sau khi Châu Trạch đến gần mới phát hiện, lão Trương nhắm hai mắt, đồng thời trong lỗ tai còn nhét bông vải.
Châu Trạch nhìn chiếc giày một chút, lại nhìn lão Trương một chút, lúc Tiểu Loli cùng Oanh Oanh đi xuống, Châu Trạch quay đầu lại nói:
- Gọi lão An xuống, còn có lão Hứa.
Rất nhanh.
Ba cái ghế đặt ở đối diện lão Trương.
Châu Trạch ngồi ở giữa.
Luật sư An cùng Hứa Thanh Lãng chia ra ngồi ở hai bên.
Giống như là tam đường hội thẩm.
- Anh ấy như thế này là ý gì, anh ấy không thể nói chuyện? - Hứa Thanh Lãng vừa chỉ chỉ lỗ tai của mình.
- Đồng thời, cũng không muốn nghe chúng ta nói chuyện?
- Hơn nữa còn không thể nhìn. - Luật sư An chỉ chỉ con mắt của mình.
- Mắt của anh ấy vẫn luôn nhắm lại.
Châu Trạch gật đầu một cái, mặt đầy bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, nói:
- Mấy lời nói nhảm của các anh thật sự có đạo lý.
- ... - Hứa Thanh Lãng.
- ... - Luật sư An.
- Oanh Oanh, lấy một cây viết đến.
- Được, ông chủ.
Oanh Oanh lấy ra một cây viết bi từ bên trong quầy bar, Châu Trạch đặt bút vào trong tay của lão Trương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận