Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 759: Thái Sơn thưởng cho! (1)

Giục ngựa giơ roi, nhìn như thật tiêu sái, nhưng luật sư An cũng thật dè dặt cẩn trọng, dù sao nơi này không bằng phẳng, mà đang trên đường núi, rất có thể phát sinh chuyện ngựa bị cuồng chân
Anh cũng không lo lắng bản thân ngã chết, càng không lo lắng chuyện bồi thường tiền con ngựa, mà nghĩ lỡ như con ngựa của mình xảy ra vấn đề, chẳng lẽ bản thân thật sự phải chậm rãi xuống núi?
Cùng chen chúc trên một chiếc xe ngựa với ông chủ và Oanh Oanh?
Luật sư An không dám.
Hoặc cùng cưỡi một ngựa với Phùng Tứ Nhi hoặc Hứa Thanh Lãng.
Kia quá cay mắt.
Hiện giờ Phùng Tứ Nhi còn thân phụ nữ, Hứa Thanh Lãng còn dễ nhìn hơn phụ nữ.
Luật sư An tin tưởng phương diện kia của mình nghiêng về thật bình thường.
Nhưng anh cũng không hề tin tưởng phản ứng sinh lý của mình.
Cũng may, sau khi thả chậm tốc độ, Phùng Tứ Nhi cũng đuổi theo, dù sao mọi người đã làm việc nhiều năm như vậy, chút ăn ý ấy vẫn phải có.
- Chờ trở lại bên chỗ thành cổ Lệ Giang, tôi sẽ đi.
Phùng Tứ Nhi mở miệng nói trước.
- Không tâm sự một chút?
Luật sư An hỏi.
Quá khứ tương lai, khi rất nhiều nhân vật lớn khởi sự chỉ cần phụ trách rực rỡ vĩ đại, về phần rất nhiều công việc phía dưới ngược lại đều do thuộc hạ chuyên môn đi phụ trách.
Luật sư An nhìn được rõ ràng thân phận của mình, anh cũng hiểu được tính tình lười nhác của ông chủ nhà mình, kêu ông chủ đi làm quan hệ, chỉ có thể quan hệ với một đám ăn sống nuốt tươi.
- Không có gì hay để nói.
Phùng Tứ Nhi lắc đầu, giống như không muốn nói nhiều.
- Luyến tiếc?
Luật sư An hỏi.
- Ha ha, có gì mà luyến tiếc.
- Chuyện quá khứ, không cần nói, cậu không nợ tôi, tôi cũng không nợ cậu, tôi chỉ đơn thuần một chút, thuần túy trao đổi lợi ích quan hệ, ngược lại có thể chung đụng càng tự tại một chút.
- Thật ra, tôi biết, cậu phản đối tôi thẳng thắn thành khẩn, rất nhiều chuyện cậu đang gạt tôi.
Phùng Tứ Nhi nhìn luật sư An, cười cười, phụ nữ phong tình, nhìn không sót chút gì.
- Đưa tiền bảo hộ, uống máu gà, đốt giấy vàng, vốn giống như đổ thạch, một nửa nhìn duyên một nửa nhìn mạng, tỏ rõ nói cho cậu biết, vậy còn có ý tứ gì?
Phùng Tứ gật đầu, tỏ vẻ bản thân hiểu được lời luật sư An nói.
- Cũng không cần cậu bây giờ giơ đầu bái xuống, như vậy tôi ghê tởm, vị kia cũng ghê tởm, cậu cứ yên tâm ở lại âm ty tiếp tục thăng quan phát tài của cậu, chờ đến lúc phải dùng tới cậu, giống như hôm nay, gọi cậu một tiếng, cậu sẽ lập tức lên trên đất.
- Tin tưởng tôi.
- Về sau sẽ không thiếu ưu việt cho cậu.
- Thật ra, nếu như tôi nói tôi muốn giơ đầu bái xuống, anh cũng không đồng ý đi?
Luật sư An không trả lời.
- Dù sao, có một tai mắt nhậm chức ở tầng giữa âm ty, mới là chuyện có giá trị nhất đối với anh.
- An Bất Khởi.
- Có đôi khi tôi thật sự cảm thấy mệt mỏi thay anh.
- Anh sống như vậy.
- Có ý nghĩa gì?
- Ha ha, mọi người đều như vậy.
- Đúng, tôi cũng mệt vậy, nhưng mà là ăn dưa chua mệt.
Phùng Tứ Nhi quay đầu nhìn ra sau, nói thẳng:
- Được rồi, tôi về thành cổ trước xử lý chút chuyện, sẽ xuống ngay, mọi người thong thả đi.
- Đúng rồi.
- Gần đây tôi được chút tin tức liên quan đến cô ấy.
- Chờ tôi tìm hiểu rõ ràng rồi lại nói với anh.
- Tin tức của cô ấy?
Trên mặt luật sư An hiện vẻ hoảng hốt.
Nhưng lập tức đã bị nghiêm túc thay thế.
Thừa dịp Phùng Tứ còn chưa giục ngựa mà đi.
Nắm chặt hỏi:
- Chắc cậu sắp thăng lên phán quan đi?
- Ha ha, thập điện Diêm La, ngã xuống một người không nói, tám người kia bị đánh bạo đều hiện đang bế quan liếm láp vết thương của mình, nhưng có một người có thể may mắn thoát khỏi, hiện giờ đang phụ trách công việc cấp cao của âm ty.
- Nhưng tôi không muốn đi chỗ ông ta.
- Thật ra làm một tuần kiểm cũng tự do tự tại, phán quan tự nhiên uy phong, nhưng thật sự giống như lũ chó nhà nhóm Diêm La nuôi, muốn đi ra được một chuyến cũng không dễ dàng như vậy.
- Là ai?
Luật sư An tính toán trong lòng.
Thật ra.
Dựa theo tự thuật của ông chủ nhà mình, anh có thể chậm rãi tính ra được, chết chính là ngang hàng với Vương Lục, đánh bại tám, từng người xếp hố, thừa lại chính là ai cũng đã có thể miêu tả sinh động.
- Điện thứ bảy, Thái Sơn Vương Đổng.
Phùng Tứ dùng ánh mắt ý vị thâm trường liếc nhìn luật sư An.
Lập tức giục ngựa chạy xuống.
- Đi đây!
Nhìn hình ảnh Phùng Tứ Nhi giục ngựa chạy như điên.
Luật sư An chép chép miệng.
Lập tức kêu:
- Cậu chậm một chút, vội vàng về địa ngục không phải chạy đi đầu thai đâu!
Thở một hơi dài nhẹ nhõm, luật sư An đốt điếu thuốc, xuống ngựa, ngồi trên tảng đá bên cạnh, chờ đám người ông chủ chậm rãi đi tới.
Tìm Phùng Tứ hỗ trợ, đây là chủ ý anh ra, sương mù dày ở núi Dã Nhân trước đó cũng là anh ra chủ ý, quan hệ giữa anh và Phùng Tứ, hơi loạn.
Cho dù đã từng lợi dụng và phản bội lẫn nhau.
Nhưng dù sao hiểu rõ.
Nhất là bản tính hai bên.
Thật ra đều tự rõ ràng.
Cho nên có đôi khi hợp tác, ngược lại dễ dàng hơn cũng càng thích hợp.
Thái Sơn Vương Đổng.
Phun ra một ngụm khói, gạt tàn thuốc.
Luật sư An rơi vào trầm tư.
Doanh Câu bỏ qua vài thứ đã tích lũy không biết bao nhiêu năm tháng.
Mang theo ông chủ phóng đãng một phen dưới địa ngục.
Đây rốt cuộc thật sự là cơ duyên xảo hợp.
Hay là mục đích của anh ta?
Tuy rằng nhìn dáng vẻ Doanh Câu không giống như kiểu thích động não.
- Thôi quên đi, để nói sau, để nói sau. Một chuyện, dù sao cũng phải để cho người ta thở một hơi.
Kể cả luật sư An cũng không dám tàn nhẫn ép ông chủ nhà mình.
Mới vừa thăng làm bộ đầu kim bài, dù sao cũng phải để cho anh ấy cá mặn một chút, bổ sung một chút nguyên khí.
Đợi một hồi lâu, đội ngũ phía sau mới đi theo lên, luật sư An một lần nữa lên ngựa.
Châu Trạch không thấy Phùng Tứ nữa, cũng không hỏi gì.
Luật sư An vẫn còn đi bàn luận giá cả với ông chủ bãi ngựa, Phùng Tứ Nhi cưỡi ngựa đi, dù sao cũng phải bồi thường.
Cũng may luật sư An là một chủ nhân thường xuyên lấy thẻ mười mấy vạn ném cho Oanh Oanh mua cà phê nestle hết hạn.
Cũng không thiếu chút tiền này.
Ông chủ bãi ngựa cũng thật hài lòng.
Sau khi xuống núi dĩ nhiên đã đêm khuya.
Xe dừng ở nhà nông dưới chân núi chạy ra.
Hơn hai giờ sáng, mới từ ngoài thành cổ tìm khách sạn ở lại.
Luật sư An trở về tắm rửa trước.
Sau đó mới đi đến cửa phòng ông chủ, gõ cửa.
Mở cửa là Oanh Oanh.
Luật sư An không phát hiện ra bóng dáng của ông chủ Châu.
- Ông chủ đâu?
- Sau khi ông chủ tắm rửa sạch sẽ xong đã đi rèn luyện.
- Luyện gì?
Luật sự An chợt không nghe hiểu.
- Rèn luyện.
- Anh ấy đi rèn luyện?
Luật sư An giống như nghe được câu chuyện cười lạnh lẽo nhất thế kỷ này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận