Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1746: Tôi là do bạn nối khố của anh giới thiệu tới (2)

Bên kia, ông chủ Châu – người đang uống cà phê - khẽ cau mày, luôn cảm thấy lời này của lão đạo, có chút chói tai.
- Bức tranh này, treo ở chỗ nào? - Luật sư An nhân lúc kẽ hở này lập tức hỏi.
Lão đạo đưa tay chỉ một mặt tường ở trong tiệm sách.
Quay đầu nhìn về vị trí mà Châu Trạch đang ở.
Nói:
- Mượn một mặt tường đi.
Vừa đúng lúc, ông chủ Châu một hơi uống cạn sạch cà phê ở trong tay.
Hỏi:
- Tiền thuê thì sao?
Nếu là lời của người khác, mượn thì cứ mượn mà thôi, nhưng nếu như là Phủ Quân muốn mượn, Châu Trạch cảm thấy, nếu như anh không đề cập tới chút điều kiện, ngược lại có thể Phủ Quân sẽ vì vậy mà trách tội anh không để ý tới mặt mũi của ông ta.
- Anh nói xem.
Phủ Quân lộ ra vẻ rất tùy ý.
Luật sư An nhìn lão đạo một chút, lại nhìn sang ông chủ nhà mình một chút, khả năng cao, luật sư An cảm thấy ông chủ sẽ để cho Phủ Quân khiến “lão đạo” sống lại.
Nhưng mà.
Lời của Châu Trạch nói ra.
Lại khiến cho bản thân luật sư An kinh ngạc một phen.
- Dù sao địa ngục cũng là do nhà ông mở, tiền thuê lần này, thôi thì là một chức Bình Đẳng Vương đi.
- … - Luật sư An.
Lão đạo đưa tay, gãi gãi cổ của mình, nói:
- Chú ý.
- Nhất định.
Luật sư An ở bên cạnh, kích động đến mắt cũng ướt.

Nhìn thằng bé trai đi đến phòng ngủ ở bên trái, con gái nhà mình thì đi đến phòng ngủ ở bên phải.
Vương Kha ngáp một cái, đóng kín cửa phòng cho con gái, đi trở về phòng của mình.
Vợ của anh ấy, đã ngủ say.
Mấy năm gần đây, vấn đề tinh thần của vợ anh ấy đã được hóa giải một phần rất lớn rồi, trên cơ bản là không có vấn đề gì rồi, chẳng qua là còn cần uống thuốc đúng giờ, tiếp tục củng cố tác dụng của chữa bệnh.
Vương Kha là bác sĩ, đương nhiên biết rõ tác dụng phụ của những thứ thuốc này, nhưng anh ấy đã từng thương lượng với vợ của mình, vợ của anh ấy quyết định tiếp tục uống, củng cố tác dụng, cô ấy muốn lấy thân phận người bình thường mà tiếp tục sống, làm bạn với con gái nhà mình tiếp tục lớn lên.
Cũng vì vậy, sau khi vợ anh ấy uống thuốc từ rất sớm, thì đã lên giường nghỉ ngơi rồi, trên căn bản, trước bảy giờ tối thì đã chìm vào giấc ngủ rồi.
Vương Kha dè đặt vén chăn lên, nằm lên giường.
Thành thật mà nói.
Từ sau khi lần nữa gặp được Châu Trạch trọng sinh trở về.
Vương Kha đã cảm giác tam quan của mình, đã tan vỡ đến tương đối rồi.
Nhưng tối nay.
Lại giống như mưa giông chớp giật…
Đã mang tam quan vốn đã lung lay sắp tan vỡ, hoàn toàn bị thổi bay đến không còn sót lại một chút cặn bã gì.
Sợ, ngược lại thì không có gì phải sợ, chỉ là cảm xúc trong nội tâm của anh, đến hiện tại vẫn khó có thể bình ổn lại được.
Sau khi nằm ở trên giường được một lúc.
Vương Kha vẫn đi ra khỏi phòng ngủ.
Đi tới ban công ở hành lang.
Châm một điếu thuốc.
Sau khi về hưu, anh ấy cảm giác mình thực sự có thể đi viết sách rồi.
Những thứ mà anh ấy có thể viết được thực sự quá nhiều rồi, cho dù không đi viết những những chuyện siêu nhiên kia, chỉ riêng viết về cuộc sống gia đình của mình, đã đủ viết một bản dài rồi.
Cũng vì vậy, rất nhiều lúc, Vương Kha đều sẽ có một loại ảo giác, phảng phất như thể bản thân là một nhân vật sống ở trong sách vậy.
Cuộc sống của mình, không phải là không đầy đủ, mà là đầy đủ đến mức khiến cho người ta cảm thấy có chút không biết nên làm như thế nào.
Một điếu thuốc.
Mới cháy hết.
Vương Kha ném tàn thuốc lá vào trong một cái gạt tàn thuốc ở bên cạnh.
Đưa tay xoa xoa mặt mình.
Bất kể như thế nào.
Cuộc sống vẫn phải tiếp tục diễn ra.
Đây là đạo lý mà anh đã biết được từ khi còn rất nhỏ, từ lúc ở trong cô nhi viện.
- Ngày mai, mọi thứ sẽ ổn thôi.
Vương Kha lầm bầm lầu bầu.
Dù sao.
Cái loại bệnh trạng phi bình thường này, không thể nào người này vừa ngã người kia đã lên rồi chứ, đúng không?
Ai biết được.
Vương Kha vừa đi về phía trước hai bước.
Thì đã dừng lại.
Ở trong khe hở trên trần nhà của hành lang ở trước mặt anh ấy.
Bỗng nhiên có từng bụi cây dây leo kéo dài xuống.
Theo sát phía sau còn có một đoạn củ sen.
Đến cuối cùng.
Củ sen biến thành gương mặt của một người đàn ông.
Gương mặt của người đàn ông tiến đến trước mặt của Vương Kha.
- Anh họ Vương?
- Ừm. - Vương Kha gật đầu một cái.
- Bạn nối khố của anh giới thiệu tôi tới.
- … - Vương Kha.

Trong phòng sách.
Vương Kha vừa thay đổi một thân quần áo chỉnh tề, đây là chuyện nhất định phải làm.
Chiếc áo choàng dài trắng trong bệnh viện như bình thường, có lẽ ngay từ đầu chính vì theo đuổi yêu cầu sạch sẽ chỉnh tề đi, trên thực tế, theo thời gian, cũng đã hình thành một loại mối quan hệ song phương lệ thuộc giữa bác sĩ và bệnh nhân, khi bệnh nhân nhìn thấy bác sĩ mặc áo choàng trắng, thường có thể cảm nhận được một loại yên tâm.
Nếu không, lúc bạn đi khám bệnh, nhìn thấy bác sĩ khám bệnh cho mình một đầu tóc vàng chóe, quần jean rách, đeo khuyên tai, bạn còn có thể yên tâm để cho bác sĩ đó khám bệnh cho mình không?
Bác sĩ tâm lý lại càng cần chú trọng đến những chi tiết đó hơn, việc chữa trị của bọn họ đối với khách hàng của mình, thông thường thì từ ngay lần đầu tiên gặp mặt khách hàng thì đã bắt đầu rồi.
Nửa gương mặt ngồi ở vị trí mà trước đó Phủ Quân đã từng ngồi, gác chéo chân, trong tay đang nghịch cây bút máy mà Vương Kha đặt ở trên bàn làm việc.
Sau khi Vương Kha ngồi xuống, đưa tay đỡ lấy gọng kính của mình, mở miệng nói:
- Chúng ta bắt đầu đi, có thể nói một chút về vấn đề dạo này ngài gặp phải không?
- Tôi có chút mê mang.
Ha ha, dạo gần đây, người mê mang, hơi nhiều nha…
- Có thể nói cụ thể một chút được không, mê mang trên phương diện nào?
- Chính là không biết bản thân nên làm thứ gì, ngày mai, ngày mốt, ngày kia, lúc đó tôi phải làm gì, ở chỗ này của tôi không có một chút cảm giác nào.
- Ngài cô đơn sao?
- Tôi cảm thấy hẳn là tôi đã sớm quen với cô đơn rồi.
- Rất nhiều người đều nghĩ và cảm thấy như vậy, trên thực tế, đây chẳng qua là bọn họ đang tiến hành tự thôi miên bản thân mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận