Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 938: Ngoan, tới đây! (1)

Bạn chưa từng thấy tiểu khả ái hiểu chuyện như vậy.
Tự mình nhổ lông.
Tự mình tắm rửa sạch sẽ.
Rồi tự mình đổ nước vào nồi.
Tự mình ngồi vào trong nồi.
Đồng thời.
Tự thêm khí gas cho bạn còn chưa tính.
Anh ta đang ngồi ở trong nồi, tay còn cầm Vương Thủ Nghĩa mười ba hương đang háo hức nhìn bạn.
(Vương Thủ Nghĩa mười ba hương: một thương hiệu gia vị)
Giờ khắc này, thậm chí bạn còn sẽ hoảng hốt, đáng yêu như vậy anh ta, dường như bản thân cũng có chút ngại hạ miệng đi.
Một câu thịt chó không lên bàn được.
Giải Trãi nói rất nghiêm túc.
Châu Trạch nhịn cười nhịn đến mức phải gọi là đau khổ.
Nghiêm túc giả bộ đồng thời nghiêm túc tự mắng mình.
Đổi lại, nếu là một bầu không khí nhẹ nhàng thoải mái thì cũng không có gì cả, đơn thuần coi như một chuyện vui lúc rảnh rỗi đi.
Nhưng vào lúc này, dưới cảnh tượng nghiêm túc như vậy.
Gần như là đem bản chất hài hước của hài kịch đen phát huy đến tinh tế.
Bao nhiêu đại sư hài kịch đen dốc cả một đời, cũng không thể đạt tới hiệu quả này được.
(hài kịch đen – black comedy: “một loại hài kịch dựa trên những điềm gở như cái chết, thảm họa, dị dạng, khuyết tật hay chiến tranh với vẻ thích thú đầy cay đắng và diễn tả những chủ đề bi thảm, đau buồn hay bệnh hoạn bằng sự hài hước” - theo báo Dân Trí)
Cho nên.
Rốt cuộc Châu Trạch cũng không thể nhịn nổi.
- Hahahaha...
Cười ra nước mắt.
Cũng rơi xuống luôn rồi.
Ở một nơi xa xa, có một con chó đáng yêu, nó tên là Vượng Tài.
Tiếng cười kia, giống như chút sức lực cuối cùng đẩy ngã quân bài domino đầu tiên.
Vào lúc này tâm trạng của Giải Trãi cũng phát đầu phát sinh biến hóa.
Vốn là áp lực nặng nề, uy nghiêm là uy nghiêm, áp chế là áp chế.
Tất cả mọi thứ.
Còn đường đường chính chính mà hiện ra.
Ít nhất tầng da này.
Vẫn còn được coi là một thứ xinh đẹp quyến rũ.
Nhưng vào thời khắc này.
Lầu một của tiệm sách.
Bắt đầu bị một cỗ hàn ý bao trùm hoàn toàn.
Cái sự lạnh lẽo này.
Đến từ Giải Trãi!
Châu Trạch biết rõ là bản thân đã hoàn toàn chọc giận anh ta.
Anh ta muốn làm thêm thứ gì đó.
Chẳng qua là.
Thân thể này của anh ta.
Đúng là đã bị giam lại.
Châu Trạch có thể cảm nhận một cách rõ ràng ở trong cơ thể mình xuất hiện từng cái cửa xả màu trắng, bọn chúng ngăn cản sát khí đang vận chuyển bên trong cơ thể anh, giống như là trong địa bàn vốn dĩ thuộc về Châu Trạch, xuất hiện vô số trạm thu phí, như vậy chức năng giao thông vận tải, gần như là tê liệt.
Mà trước mắt.
Thân thể của Giải Trãi cùng thân thể của anh, có hơn phân nửa diện tích, là đang quấn chung với nhau.
Giống như là bộ phim vừa xem lúc trước làm cho anh nghĩ đến quan hệ của mình và Thiết hàm hàm kia.
Nhưng thật sự mà nói.
Hiệu quả trong phim ảnh, cũng không kinh tởm giống như trong thực tế được.
Con mắt của Giải Trãi liếc xuống.
Giống như đe dọa mới vừa rồi của mình cũng không đưa đến được hiệu quả gì tốt, có chút khiến anh ta thất vọng.
Thất vọng sẽ mang đến “thẹn quá thành giận” cho con người, hai thứ này vốn là hỗ trợ lẫn nhau.
Từ lúc anh ta tỉnh lại tới nay, anh ta vẫn luôn muốn duy trì loại cảm giác cao cao tại thượng như thế này, chỉ tiếc, người đàn ông nhỏ bé ở trước mắt này.
Giống như căn bản là không cùng một tần số với anh ta vậy.
Diễn viên chính như anh ta tập trung tinh thần diễn xuất ở bên này, một vai quần chúng sắp đi nhận cơm hộp ở bên cạnh lại đang liều mạng cười dài!
- Ầm!
Châu Trạch sửng sốt một chút.
Vị trí lồng ngực của mình truyền đến một tiếng nổ tung.
Sắc mặt Giải Trãi cũng tái nhợt một ít.
Đây là một loại phương thức giết địch một ngàn lại tự tổn hại tám trăm.
Lại là loại sung sướng sảng khoái nhất.
Khiến cho anh ta cảm thấy thoải mái.
Thật ra thì cũng bởi vì cục xương Châu Trạch này quá cứng, cũng quá khó gặm rồi, Giải Trãi không thể không chuẩn bị cắn nát mấy cái răng của mình.
Chung quy đã là diệt đi hai gia hỏa phân thân của hắn.
Quả thật là có mấy phần đáng coi trọng.
- Ầm!
Vị trí cánh tay của Châu Trạch cũng truyền đến tiếng nổ vang, cánh tay không bị cắt đứt, nhưng đã mất đi khí lực, rũ xuống.
Chỗ sâu trong đôi con ngươi màu đen của Châu Trạch.
Rốt cuộc hơi có một chút khẩn trương.
Sau đó.
Chính là tiếng nổ vang liên tiếp.
Tiếng cười của Giải Trãi từ lúc mới bắt đầu còn kiềm chế cho đến càn rỡ.
Gương mặt này vốn là của lão Trương, rất thích hợp để đi quay loại cảnh diễn cảnh sát tốt hy sinh ở đoạn đầu hoặc là cuối bộ phim.
Nhưng lúc này trông lại rất vặn vẹo.
Trào phúng cùng bạo lệ trong tròng mắt.
Dữ tợn và thô bạo trên khuôn mặt.
Hoàn toàn lật đổ thiết lập về con người của lão Trương trong dĩ vãng.
Thực sự giống như một con dã thú.
Hoàn toạn bị bạn chọc tức rồi.
Anh ta nổ rồi!
Giải Trãi, vốn là hung thú Đế Nghiêu nuôi, trải qua chút thay đổi, lại đeo “số phận” pháp thú trên lưng, nhưng bất kể giả trang tu dưỡng đến như thế nào, cũng vẫn không thay đổi được bản chất của anh ta.
Anh ta là thú!
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! ! ! ! ! ! !
Nổ mạnh liên tiếp.
Mật độ và cường độ của vụ nổ, tuy nói là bị áp súc ở trong phạm vi nho nhỏ, thậm chí dường như ngay cả không khí bên cạnh cũng không bị ảnh hưởng gì, nhưng thứ càng áp súc đến mức tận cùng, ngược lại uy lực càng lớn.
Một đám khói trắng bao phủ lấy nơi này.
Mọi người của tiệm sách vẫn luôn khẩn trương quan sát tình huống bên trong.
Mới vừa rồi luật sư An còn không có chút lo lắng và khẩn trương nào.
Vào lúc này khóe miệng cũng theo bản năng mà giật giật.
Thật sự là phải lật thuyền trong mương rồi.
Đại nghiệp “xây lại đế quốc” của anh ấy, cũng đành trực tiếp gg đi.
Rốt cuộc.
Khói trắng tan đi.
Lộ ra bóng dáng của Giải Trãi.
Mà ở dưới chân của Giải Trãi.
Là Châu Trạch đang nằm.
Sức mạnh cương thi bị hoàn toàn nổ tung.
Châu Trạch nằm trên đất, dường như mỗi một gân cốt trên cơ thể đều bị nổ tung, cả người hiện ra một loại cảm giác như bị cắt đứt gân tay gân chân.
Không nhúc nhích.
Giống như là đã chết rồi.
Cơ thể Giải Trãi có chút suy yếu.
Lung la lung lay.
Nhưng vẫn duy trì tư thế đứng.
Một cánh tay của anh ta vẫn đang che lấy vị trí ngực của mình.
Nơi đó.
Ánh sáng màu đỏ vẫn đang ngoan cường chống cự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận