Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1082: Quan sai! (2)

Lúc trước, một mình tiểu loli cũng có thể bóp chết anh.
Bây giờ.
Đổi thành một tuần sứ.
Cũng dám dùng từ “chỉ một” mà nói.
Nhưng Châu Trạch lại không có chút cảm giác là bản thân đang khoa trương nào cả.
Anh chỉ thấy có chút phiền phức.
Hơn nữa.
Đứng ở góc độ của anh.
Còn muốn tiên hạ thủ vi cường, dọn dẹp sạch sẽ phần địa bàn của mình trước, về phần chuyện sau đó, tùy tiện đi, theo anh, chỉ cần Thông Thành này an ổn, những nơi còn lại, dù có hồng thủy ngút trời như thế nào đi nữa, ông chủ Châu anh vẫn có thể yên tâm thoải mái uống cà phê của mình.
- Được, tôi tìm mấy khách hàng mà lúc trước đã lén làm thân phận cho họ, bọn họ vẫn luôn giữ liên lạc với địa ngục, nói không chừng sẽ có người có một ít đầu mối, thậm chí, còn có khả năng sẽ có một vài quan sai bỏ trốn đến tụ hợp với bọn họ.
- Lão An, không phải, người đó, ông cố nội của tôi, hồi âm sao vậy?
Lão Trương rốt cuộc không nhịn được hỏi.
- Chuyện này... - Luật sư An nhìn về phía Lão Trương.
- Không có tin tức, chính là tin tức tốt nhất.
- A, ừ.
- Tôi đi làm việc, ông chủ, Oanh Oanh, cô phụ trách thông báo cho mọi người một tiếng.
Nói xong.
Luật sư An trực tiếp khoác áo khác của mình rồi ra khỏi cửa.
Oanh Oanh thì cầm lấy điện thoại di động của mình, bắt đầu cho gọi cho từng người trong những quỷ sai dưới tay ông chủ.
Châu Trạch lại có chút bất đắc dĩ cầm lấy một viên đường ở trên bàn thả vào trong ly cà phê.
Bưng lên.
Uống một hớp.
Ahhh.
Chán...

- Đề bài này, hẳn là làm như thế này, còn nữa, nơi này, cần tính diện tích tam giác, bước cuối cùng em quên chia cho hai rồi.
Ở trong nhà của chú Vương.
Thằng bé trai đang rất nghiêm túc dạy tiểu loli làm bài tập nghỉ đông.
- Ồ, đúng vậy rồi, anh rất lợi hại nhé, đề số học khó như vậy anh cũng biết làm hết.
- Ha ha ha.
- Tốt lắm, làm xong số học rồi, tiếp theo nên làm bài tập tiếng Anh rồi, em dạy tôi đi.
- Ừm, được, anh chép bài của em đi, em làm xong hết rồi.
- Được.
Thằng bé trai rất hưởng thụ đoạn thời gian yên tĩnh tốt đẹp này.
Dường như tất cả mọi chuyện, vào lúc này đều đã được loại bỏ tạp chất, chỉ còn lại vẻ đẹp đơn thuần nhất của nhân gian.
Không có âm mưu, không có tính kế, không có khát vọng thân thể, chẳng qua là lẳng lặng bên cạnh, nhìn cô ấy cười, nhìn cô ấy cau mày.
Ở bên cạnh một học sinh tiểu học, cũng có thể thốt ra mấy lời cảm thán cao thâm như vậy.
Tình thánh không hổ là tình thánh.
- Phát ca ca, lần này đi Dung Thành, có vui không?
- Vui lắm, anh còn nhìn thấy gấu trúc lớn nữa, rất đáng yêu đấy.
- Em cũng thường nhìn thấy trong TV nha.
- Làm sao giống được, tận mắt nhìn thấy gấu trúc lớn so với nhìn thấy ở trên TV, càng đáng yêu hơn đấy.
- Thật sao, đáng tiếc người ta không được nhìn thấy.
- Không có chuyện gì, đợi đến trước lúc khai giảng, anh dẫn em đi xem, anh dẫn em đến Dung Thành.
- Chúng ta ngồi máy bay đi sao?
- Đúng, ngồi máy bay đi.
- Nhưng chắc chắn ba mẹ không cho phép em đi đâu.
- Anh đi nói với ba ba của em, chú ấy sẽ đồng ý.
- Phát ca ca, anh thật tốt.
- Ha ha ha, thật ra thì, cũng không tốt như vậy.
Thằng bé trai gãi đầu một cái, có chút ngượng ngùng.
Mà lúc này.
Ánh mắt của tiểu loli bỗng nhiên trở nên trầm xuống.
Cô ấy nhìn thằng bé trai còn đang ngượng ngùng ở trước mặt.
Trực tiếp lạnh giọng mắng:
- Dụ dỗ con nít chơi rất vui sao?
- Ừm… Cô tỉnh rồi? Cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ xem cô ấy như một đứa bé mà thôi.
Tiểu loli đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, trầm giọng nói:
- Phản ứng của anh đã chậm chạp như vậy rồi sao?
Thằng bé trai lắc đầu một cái, cũng đứng lên, đi tới bên cửa sổ.
Phía dưới, ở cửa biệt thự, có một ông già đang quét rác.
- Tôi vừa trở về, chỉ là muốn cố gắng hết sức ở bên cạnh cô thêm một lúc nữa mà thôi, chờ ông ta đi lên rồi trả đòn cũng không muộn.
- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Tiểu loli có chút không hiểu hỏi:
- Sao tôi lại bị theo dõi?
Tiểu loli rất oan ức nha.
Mấy ngày này.
Cô ấy vẫn đang ngoan ngoãn làm một học sinh tiểu học nha…
Làm sao lại để mắt tới mình?
- Tôi cũng không biết nữa, tôi mới trở về hôm nay.
Lúc này.
Điện thoại di động của tiểu loli reo vang.
Cô ấy vừa nhìn ông lão quét sân bên ngoài cửa sổ, vừa nghe điện thoại:
- Alo, cương thi ngu xuẩn, là tôi.
- Cái gì, làm sao có thể!
- Được, tôi biết rồi, tôi hiểu rồi.
- Không, tạm thời tôi không trở về được, cũng đừng để ông chủ và luật sư An đi tìm, trước mắt, ở cửa nhà tôi, đã có một tên rồi.
Tiểu loli cúp điện thoại.
Đưa tay vỗ bải vai của thằng bé trai một cái.
- Anh, xuống giải quyết ông ta đi, tôi giúp anh chép xong bài tập tiếng Anh trước.
- Đồng ý.
...
Có lẽ, lão đầu đang quét rác ở bên dưới, đến bản thân ông ta cũng không nghĩ tới, mạng của ông ta, vào lúc này, lại bị xếp ngang hàng với bài tập tiếng Anh trong kỳ nghỉ đông.
Lại thêm một đao nữa.
Là bài tập của học sinh tiểu học.
Tiểu loli đi tới bên cạnh bàn đọc sách, ngồi xuống, phân phó nói:
- Phía bên ông chủ có ý, có thể giải quyết thì cứ giải quyết, có thể thuận tay sờ mó gì đó thì cứ sờ mó, tóm lại, đừng khách khí là được.
- Bọn họ nếu dám đến, chúng ta đây liền dám để cho bọn họ không còn kẻ nào trở về được.
- Được rồi.
Thằng bé trai gật đầu một cái, tỏ ý là mình đã hiểu rồi.
Ngoắc ngoắc tay.
Con mèo Garfield vốn còn đang nằm trên tủ sách ở đầu giường “cọ” một chút, bay đến vị trí trên vai anh ta.
Vết thương trên chân Hoa Hồ Điêu còn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng trên thực tế, có lẽ đối với người thường mà nói, chân bị thương nhất định sẽ dẫn đến hoạt động bất tiện, nhưng đối với Hoa Hồ Điêu mà nói, lại không coi đó là vấn đề.
Chẳng qua là nó cảm thấy, thật là đau nha.
Đúng rồi, tốc độ nhanh như vậy, cũng không phải dựa vào chân đạp mà có được.
Đứng ở Hoa Hồ Điêu góc độ mà nói, nó vẫn là thân thiết với thằng bé trai hơn một chút, thứ nhất là bởi vì thằng bé trai là cương thi chính thống, mùi trên người anh ta khiến nó rất thoải mái.
Đương nhiên, huyết thống cương thi của ông chủ Châu cao hơn, nhưng trên người anh lại có một loại mùi khác nặng hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận