Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 437: Dương vật khủng bố!

- Bà ấy đang làm động tác lái xe ba bánh trở về nhà tối đêm qua.
Rốt cục Trương Yến Phong cũng hiểu rõ, tuy nói việc nhìn thi thể người chết bắt đầu hoạt động khiến anh ta cảm thấy nổi da gà, nhưng hiện tại anh ta đang nhìn vì tra án, cho nên anh ta nhất định phải tiếp tục nghiêm túc quan sát.
Đương nhiên, lão Trương cũng đang lo lắng, nếu như thi thể này cứ duy trì động tác như vậy, cuối cùng nghiêng một cái, trực tiếp kết thúc, vậy một phen lăn qua lộn lại của bọn họ có tác dụng gì đâu?
Dù sao thì dựa theo điều tra sơ bộ về đầu mối bọn họ phát hiện được, hẳn là bà già đang lái xe ba bánh trở về, đột nhiên bị người đuổi theo, đập cục gạch từ phía sau, kết quả bà ấy trực tiếp mất mạng.
Có thể ngay cả bản thân bà già cũng không biết rốt cuộc là ai đã giết mình.
Chẳng qua đúng lúc này, bà già vốn nên thực hiện động tác lái xe bỗng nhiên ngừng lại.
Đầu bà ta cũng xoay qua, vả vào miệng đang không ngừng há ra ngậm lại.
- Bà ta... bà ta đang nói chuyện!
Lão Trương lập tức kinh hô, đồng thời, anh ta còn nắm lấy vai của luật sư An, hỏi:
- Vì sao không có tiếng? Vì sao không có tiếng?
Luật sư An nhìn về phía lão Trương, trợn trắng mắt: - Có động tác là được, còn muốn có tiếng sao? Chuyện này cũng giống như anh mua búp bê bơm hơi (1) còn muốn búp bê nấu cơm cho anh?
(1) Búp bê bơm hơi: búp bê tình dục.
Này.
Không có tiếng.
Cũng không biết mới vừa rồi bà ta nói cái gì.
Lão Trương lập tức lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị quay lại, nhưng anh ta mới vừa mở cameras lên, bà già liền quay đầu lại, tiếp tục bắt đầu làm động tác lái xe ba bánh vừa rồi.
Ngay sau đó.
Bỗng nhiên bà già vươn đầu về phía trước nhìn nhìn.
Lại sau đó nữa.
Tất cả tay chân bà ấy đồng thời hạ xuống, không động đậy nữa.
Nơi gáy trúng đòn nghiêm trọng, trực tiếp mất mạng.
Quan trọng nhất là lão Trương còn chưa kịp quay lại khẩu hình miệng những lời bà già mới vừa nói, nếu không sau này bản thân lão còn có thể đi tìm chuyên gia phân tích môi ngữ để nghiên cứu thêm.
Châu Trạch lại đi tới bên cạnh thi thể.
Lặng lẽ nằm xuống.
Mấy người chung quanh đang nhìn anh.
- Ông chủ, ông làm gì vậy? - Lão đạo tỏ ý hỏi, ngay sau đó, dường như lão đã nghĩ tới điều gì, lập tức nói: - Ông chủ, không được, tuy rằng tôi biết nơi này rất mát mẻ, nhưng ông chủ không thể ngủ trưa ở chỗ này được.
Châu Trạch không để ý tới lão đạo, anh giơ hai tay lên, chân cũng đang đạp.
Đây là.
Anh đang mô phỏng theo động tác lái xe của bà già.
Ngay sau đó.
Châu Trạch bắt đầu nhớ lại hình ảnh vừa nhìn thấy, cổ anh bắt đầu uốn éo, thân thể cũng bắt đầu nghiêng qua, sau khi nhớ kỹ độ cung này, Châu Trạch lại bò dậy, đứng lên.
Hai tay luật sư An cầm dây lưng nhìn Châu Trạch biểu diễn, lão đạo lại không hiểu ra sao.
Lão Trương lập tức nghĩ thông suốt khớp xương trong đó, lập tức đứng sau lưng Châu Trạch, hơn nữa còn là thẳng phía sau.
Sau khi Châu Trạch đứng lên.
Chân đứng bất động, hai tay lại vươn ra, làm động tác nắm lấy tay lái xe ba bánh. Ngay sau đó, phần eo bắt đầu nghiêng, đầu cũng bắt đầu vặn vẹo.
Tất cả đều được bắt chước lại biên độ chuyển động của thi thể nằm trên mặt đất đã làm lúc nãy.
Bởi vì khi bà già được luật sư An biến thành "xác chết vùng dậy" bắt đầu biểu diễn, đỉnh đầu bà ấy không có đạo cụ, hơn nữa bà ấy còn đang nằm.
Cũng bởi vậy, chí ít từ góc độ của đám người Châu Trạch đến xem, có một số động tác không cách nào hình dung được.
Khi phần eo Châu Trạch bắt đầu nghiêng qua, cổ cũng nghiêng rồi.
Nửa thân trên của Châu Trạch gần như nghiêng đến hơn phân nửa, lại thêm đầu xoay tròn.
Ánh mắt của anh.
Hoàn toàn nhìn tới cảnh sát Trương phía sau lưng.
- Lúc đó hung thủ đang ngồi trên xe ba bánh của bà lão!
- Hung thủ đang ngồi trên xe ba bánh!
Châu Trạch và lão Trương đồng thời thốt ra.
Dựa theo động tác trong thời gian mấy phút trước khi bà già tử vong, đúng vậy, không sai, bà già và hung thủ đang nói chuyện với nhau, hung thủ thực sự phát động công kích từ sau lưng bà lão, nhưng không phải dựa theo suy đoán của cảnh sát lúc trước, không phải hung thủ nhanh chóng chạy từ phía sau tới, mà hung thủ đang ngồi ngay phía sau xe ba bánh.
Tối hôm qua.
Bà già chở hung thủ.
Cùng về nhà!
Lão Trương lập tức lấy di động ra, bấm số điện thoại của thủ hạ bản thân mình.
Bắt đầu dặn dò nói:
- Một lần nữa điều tra quan hệ gia đình cùng với quan hệ nhân sinh của bà lão kia, nhớ phải điều tra kỹ bên cạnh bà ấy có người nào có vóc dáng không cao lắm, chính là người trưởng thành có vóc dáng tương đối nhỏ hay không?
Dựa theo lực công kích từ cục gạch để suy tính, đây không thể nào là đứa bé đánh ra, vì đứa bé không có sức lực lớn như vậy, nhưng nếu đối phương có thể ngồi trên xe ba bánh của bà già, nó rõ, khổ người của anh ta cũng không quá lớn.
Thậm chí.
Rất có khả năng anh ta bị chứng bệnh nửa người lùn.
- Còn có, kiểm tra hết tất cả các gia đình còn ở tại hai tòa nhà trọ cũ kỹ gần vụ án vứt xác một lần, nhớ phải điều tra kỹ những hộ gia đình đã ở đó ít nhất mười sáu năm. - Châu Trạch suy nghĩ một chút, lại bổ sung: - Phạm vi tuổi tác có thể lớn một chút, hẳn là hơn ba mươi lăm tuổi, hơn nữa không thể bỏ qua người lớn tuổi.
Bởi vì.
Dưới cái nhìn của Châu Trạch.
Thật ra hai vụ án mạng này đều do cùng một hung thủ gây ra.
Mười sáu năm trước.
Sau khi tên hung thủ kia giết người bầm thây.
Rõ ràng anh ta còn mang theo tâm tính đùa bỡn tìm thú vui, rất nhẹ nhàng, rất mãn nguyện.
Mười sáu năm sau khi vụ án này bắt đầu, hung thủ chỉ đơn giản dùng một cục gạch đập chết người, sau đó trực tiếp rời khỏi.
Tuy rằng đều là giết người, nhưng thái độ đối với việc giết người này lại khác hẳn nhau.
Đương nhiên, có rất nhiều loại suy đoán có thể đặt vào hoàn cảnh này, tỷ như kỹ năng trinh sát hình sự của cảnh sát đã tiến bộ hơn nhiều, tỷ như rất nhiều nơi có cameras, hung thủ vì lẩn tránh nguy hiểm nên không làm như vậy. Nhưng có một suy đoán có khả năng lớn nhất.
Đó chính là.
Hung thủ.
Đã già.
- Tốt, tôi biết rồi, tôi sẽ lập tức dặn dò cấp dưới. - Lão Trương lập tức gật đầu, lại gọi một cuộc điện thoại.
- Được rồi? Vậy chúng ta đi tìm một chỗ ăn cơm chứ? - Luật sư An hỏi. Ngay sau đó, anh ta ý vị thâm trường đưa mắt nhìn Châu Trạch: - Ăn cơm thật.
Tiếp đó, ba người đi ra khỏi cục cảnh sát, trực tiếp đi tới một tiệm lẩu ở phụ cận cầu đá nhỏ.
Châu Trạch vừa vào tiệm đã có một loại dự cảm xấu.
Bởi vì lẩu vừa nhiều dầu lại vừa cay, mà đối với quỷ sai, mấy thứ này chính là mùi vị anh ghét nhất, cũng bài xích nhất.
Quả nhiên.
Sau khi chọn một đống đồ ăn để bỏ vào lẩu, luật sư An lại nhìn về phía Châu Trạch, đưa tay ngoéo... một cái, nói: "Ông chủ, cho một ít dịch hoa bỉ ngạn vào đi chứ?
Bản năng khiến Châu Trạch muốn cự tuyệt.
Đương nhiên anh biết rõ, bình thường mình ăn cơm khủng như thế đều lọt vào mí mắt tên luật sư An trước mắt này. Ông chủ Châu cũng biết, loại phương pháp giải thích "người có thể nếm trải khổ đau mới là người trên người" để lừa bịp Lưu Sở Vũ và lão Trương cũng không khó, nhưng khẳng định là không thể lừa bịp luật sư An được.
- Nể tình hôm nay tôi tra án giúp anh, đây có thể coi là lao động ngoài giờ, đúng không?
Châu Trạch thở dài, lấy một lọ ra đưa cho luật sư An.
Luật sư An cầm lọ trong tay quan sát một hồi, sau đó một hơi uống sạch. Lại tiếp sau đó, anh ta có chút tham lam nhìn chằm chằm nồi lẩu trước mặt.
Thậm chí.
Nước mắt cũng chảy ra.
- Rốt cục tôi cũng có thể thống khoái mà ăn lẩu một lần nữa! ! !
Lúc này, vừa lúc phục vụ bưng cuống tim và dạ bò đi ra, thấy bộ dáng này của luật sư An, phục vụ sợ hết hồn.
Đầu năm nay, người chỉ ăn một bữa lẩu đã lệ nóng doanh tròng thế này thật hiếm thấy.
- Trên người anh còn bao nhiêu bản lĩnh nữa? - Châu Trạch tự gắp một miếng thịt bò non bỏ vào trong mâm, hỏi.
- Không nhiều không ít, đủ xài, dù sao thì tôi cũng lăn lộn nhiều năm như vậy. - Luật sư An lơ đễnh, càng không ngừng đánh chiến với đồ ăn, ăn tới cứ phải gọi là vui vẻ tràn trề.
- Đồ vật này tôi còn không nhiều. - Châu Trạch rào đón trước.
- Biết, biết, chỉ có điều không sao cả, trước đây khi tôi ở Thường Châu cũng đã phát hiện có người trồng hoa bỉ ngạn, anh uống xong, đến lúc đó chúng ta lại dành ít thời gian tới Thường Châu một chuyến.
- Hiện tại loại tình huống này rất phổ biến sao? - Châu Trạch hỏi.
- Tôi đã nói rồi, gió nổi lên, nhưng cụ thể là gió nào, sẽ thổi đổ thứ gì thì tôi không rõ ràng lắm. Cho dù hiện tại tôi lập tức khôi phục nguyên chức, cũng không đủ tư cách hiểu rõ.
- Vào lúc này, có xảy ra hiện tượng rối loạn gì cũng không kỳ quái.
Ngừng một lát hưởng thụ dư vị của nồi lẩu, ba người ăn tới no căng thỏa mãn.
Chờ sau khi ra khỏi tiệm lẩu, lão đạo chỉ chỉ tiệm mát xa chân được xây dựng rất đơn sơ trên góc đường đối diện, hỏi:
- Đi mát xa chân thư giãn một lát không?
Luật sư An chắp chắp miệng, hiển nhiên, anh ta cũng giống lão đạo, có nhu cầu rất cao đối với phương diện kia. Nhưng khẩu vị của hai người khác nhau quá lớn, không thể tiểu vào cùng một bầu.
- Trở về đi. - Châu Trạch nói.
- Chậc. - Luật sư An có chút bất đắc dĩ lắc đầu, anh ta biết phụ cận có một câu lạc bộ giá cao rất tuyệt.
- Ai. - Lão đạo cũng có chút thất vọng, ở phụ cận nơi này lão ta có mấy em gái già cần được quan tâm chăm sóc.
Hai người liếc nhau, không ngờ trong khoảnh khắc này hai người lại có chút ăn ý, đợi lần sau khi lại ăn no ấm cật.
Sẽ không dẫn theo ông chủ sát phong cảnh này đi cùng.
Luật sư An lái xe của mình đi trước, khi lão đạo chạy xe, Châu Trạch lại bổ sung thêm một câu, lại đi vào đường nhỏ một lần nữa đi.
- Được rồi, ông chủ.
Xe lại lái vào con đường nhỏ kia.
Hai người xuống xe, Châu Trạch đứng ở ven đường nhìn lầu trọ cũ kỹ phía trước, lúc tới Châu Trạch đã nhìn thấy mấy chiếc xe cảnh sát ngừng ở bên ngoài tiểu khu này.
Hẳn là lão Trương sắp xếp cảnh sát điều tra dựa theo lời mình đã nói.
Thậm chí Lão Trương còn không hỏi nguyên nhân.
Cũng không cần hỏi nguyên nhân.
Lão đạo nhìn nhìn Châu Trạch, sau đó lại nhìn lầu trọ trước mặt, có chút bất đắc dĩ lắc đầu. Dưới cái nhìn của lão, ông chủ chơi trò Conan tới nghiện rồi.
Lúc này, vừa lúc lão đạo đi tới bên phía thùng rác dập tàn thuốc, vừa ném tàn thuốc xong, lão lại phát hiện bên cạnh thùng rác có một túi nhựa màu đỏ.
Ngay từ đầu lão đạo không để ý tới nó, dù sao thì ném túi rác trong nhà tới bên cạnh thùng rác, đã có thể tính là một loại hành vi tương đối có tư chất.
Sau khi dùng chân đạp túi rác, khiến nó khẽ dựa vào bên cạnh thùng rác, kết quả dường như lão cảm thấy dưới chân mình đá phải cái gì đó mềm mềm.
Hai mắt lão đạo lập tức trừng lớn.
ĐM.
Không phải đâu.
Vì sao luôn là mình?
Nuốt một ngụm nước bọt.
Lão đạo ngồi chồm hổm xuống.
Nơm nớp lo sợ đưa tay mở túi rác ra.
Sẽ không đâu.
Không thể.
Không đến mức.
Không trùng hợp như vậy.
Túi rác được mở ra.
Bên trong lộ ra một miếng thịt.
- Hí... ...
Lúc này lão đạo hít sâu một hơi.
Nhưng ngay sau đó.
Tâm tình lão lại bình phục lại.
Đây là thịt heo.
Về điểm này lão đạo vẫn có thể phân rõ, miếng thịt này là thịt xương sườn, cầm về làm thịt ba chỉ hay thịt kho tàu là thích hợp nhất.
Không phải thịt người là tốt rồi.
Thật sự hù bần đạo.
Lão đạo tức giận đưa chân đạp thẳng về phía túi rác.
Ai kêu mày hù dọa Đạo gia!
Túi nhựa bị đạp lăn.
Kết quả.
Từ trong túi nhựa lại rơi ra một miếng đồ vật.
Lần này lão đạo trực tiếp sợ đến co quắp ngồi trên mặt đất.
Tay chỉ vật kia.
Giọng nói cũng bắt đầu run rẩy lên:
- Dương... dương dương... dương vật...
Bạn cần đăng nhập để bình luận