Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1019: Tang sự (2)

Sau khi Châu Trạch hỏi ra cái vấn đề này, đột nhiên cảm giác là lạ, mặc dù cảm thấy hỏi như vậy rất không đúng, rõ ràng là chuyện đúng đắn mà.
Nhưng xã hội chính là như vậy, con người chính là như vậy, có lúc đã làm ra chuyện đúng đắn, còn phải bị người ta hỏi “tại sao”?
Thật ra mà nói, chuyện xưa liên quan tới việc trưởng thôn nhà mình dẫn dắt toàn thôn làm giàu, mỗi người đều có thể nói ra được cả một rổ.
- Chỉ là không ưa thôi, phải đi tố cáo.
Người phụ nữ trả lời như vậy.
Được rồi.
Lý do này.
Rất mạnh mẽ.
- Lão đạo à, đi hỗ trợ một chút đi, xem thử có chỗ nào cần thay đổi hay cần sửa lại hay không.
- Được, ông chủ.
Lão đạo qua bên kia bận rộn làm việc.
Lúc trước ông ta đã làm tiên sinh trong nhà tang lễ rất nhiều năm, đối với chuyện này đều hiểu rõ, đó là môn nhi thanh.*
(phương ngữ phương Bắc, ban đầu là 1 thuật ngữ trong mạt chược, sau này mở rộng để dùng chỉ việt hiểu biết tường tận, rõ ràng).
- Chồng cô làm nghề gì? Sao lại chết vậy? - Châu Trạch hỏi.
- Anh ấy… Anh ấy là tài xế của người ta, xảy ra tai nạn xe cộ.
Châu Trạch gật đầu một cái, đứng lên, lười nói thêm gì nữa.
Lão đạo bên kia đang giúp đỡ làm việc, bà thím ở bên kia cố ý nhìn về phía bên này mấy lần, lập tức đứng dậy, lập tức “tưng tưng tưng” đi tới.
Trực tiếp chỉ mặt của Châu Trạch.
Còn chưa lên tiếng đâu đấy.
Châu Trạch đã cảm thấy một trận “sơn vũ dục lai phong mãn lâu”*!
(gió thổi mạnh trước khi bão tới, ý chỉ những biến cố bất thường xảy ra trước khi giông bão tới)
- Được nha, tốt lắm, này thì cấu kết với nhau!
- Tôi còn nói tại sao không nằm trong phòng gì đó nữa chứ.
- Nói là trong phòng khói nặng.
- Trong này thông gió, rất tốt với cô ta.
- Tôi xem là anh muốn tiếp tục xem cô ta đi!
- Đây thật sự là dây dưa với nhau, hoàn toàn không nỡ rời nhau rồi!
- Đúng không.
- Tình chàng ý thiếp ở trước mặt linh đường của con tôi, rất vui vẻ chứ gì!
Châu Trạch gật đầu một cái, “Chính xác.”
Ngực bà thím phập phồng lên xuống một trận, thở phì phò chỉ vào Châu Trạch:
- Biến, đều cút hết cho tôi!
- Còn cô nữa!
Bà thím lại chỉ về hướng của người phụ nữ:
- Cút theo người tình của cô luôn cho tôi!
- Mẹ…
- Tôi không phải là mẹ của cô, con của tôi cũng đã chết rồi, cô gọi tôi là mẹ làm gì!
- Tôi không xứng!
- Cô biến đi.
- Đi theo người đàn ông của cô luôn đi.
- Cút cho tôi!
- Chẳng qua là tôi nói cho cô biết.
- Cô đừng hòng mang cháu nội của tôi đi, tôi cũng sẽ không để cho cô mang đi đâu!
- Biến, biến, cút ngay!
- Tối nay liền cút cho tôi, xéo đi ngay!
- Khục khục…
Châu Trạch ho khan mấy tiếng.
Ngoắc ngoắc tay với lão đạo còn đáng bận rộn công việc ở bên kia.
Gọi:
- Lão đạo à, chúng ta trở về đi.
Cái nhà kỳ lạ này.
Lười đợi nữa rồi.
Nhất là cái bà thím này.
Giống như thuốc súng vậy, càn quét toàn bộ giống như súng máy vậy.
Bà thím đó xoay người, đi vào trong phòng rồi, rất nhanh lại đem một cái rương hành lý đi ra, nói:
- Đồ của cô đều đã ở đây rồi!
- Tôi đã thu dọn xong hết cho cô rồi, biến cho lão nương, lão nương nhìn thấy cô là đã thấy chán ghét! Vương bát độc tử!
Châu Trạch bên này vừa mở cửa xe, bà thím liền trực tiếp mở cửa sau xe ra, trực tiếp ném rương hành lý vào bên trong.
Châu Trạch hít sâu một hơi.
Hít thở sâu.
Hít thở sâu.
- Mẹ, van người, người đừng như vậy, người đừng như vậy nữa mà, con không đi, con không đi đâu hết, con chết cũng không đi!
- Trụ Tử không còn nữa, con phải phụng dưỡng người!
- Phi, tôi không hiếm lạ gì, có phải là cô còn muốn căn nhà này của tôi hay không?
- Nói cho cô biết, khỏi phải nghĩ đến!
- Đây là nhà do tôi xây, không có phần của cô!
Châu Trạch đưa tay, kéo cái rương hành lý đó ra, vừa mới chuẩn bị ném xuống đất sau đó trực tiếp lái xe rời đi, lại nhìn thấy người phụ nữ kia trực tiếp vọt về phía miệng giếng!
- Mẹ ơi!
Lão đạo lập tức nhào tới, bà thím cũng sợ hãi, vội vàng chạy tới, ngay cả cô bé đang ngồi làm bài tập ở bên kia cũng kêu lên một tiếng sắc nhọn, khóc chạy tới.
Người phụ nữ nắm lên thành giếng.
Kêu khóc nói:
- Mẹ, người còn đuổi con đi nữa, được, con liền nhảy xuống dưới, con nhảy cho mẹ thấy, mẹ xem thử một chút, xem con có dám nhảy hay không!
- Con có chết, cũng phải chết ở nơi này!
Lão nắm chặt lấy vai người phụ nữ, thật sự sợ người phụ nữ trực tiếp xoay mình nhảy xuống.
Châu Trạch đứng ở bên cạnh, nhìn vở kịch hiện đại xuất sắc này, thật đúng là cảm thấy rất thú vị.
Làm mẹ chồng, cứng rắn muốn ép con dâu cút đi.
Con dâu dẫu có chết cũng không đi, lại thật sự dùng cái chết để đe doạ.
Làm sao lại kỳ quái như thế chứ?
- Bà nội, người đừng bắt mẹ con đi nữa có được hay không, con sẽ ngoan ngoãn làm bài, con sẽ cố gắng học tập, van cầu ngươi đừng bắt mẹ con đi.
Bà thím bỗng nhiên ngồi trên mặt đất.
Leo lên trên người người phụ nữ.
Đánh người phụ nữ một trận.
Mắng:
- Con cái con bé chết bầm này, bảo con đi, thì con cứ đi đi chứ!
- Con còn tuổi trẻ, con còn thanh xuân mà!
- Trụ Tử không còn nữa, con còn trẻ như vậy, con làm góa phụ cho nó cái rắm!
- Con gái mẹ cũng chăm giúp con, con cũng có thể bớt được chút gánh nặng.
- Con lại đi tìm một người đàn ông thật tốt mà sống qua ngày đi, làm gì liên lụy tới con chứ!
- A a a!
- Thật là đau lòng mà
- Thật là không có lương tâm mà!
- Mẹ ~~
Người phụ nữ ôm bà thím bắt đầu cùng nhau khóc lóc.
Lão đạo gãi đầu một cái.
Đây là.
Hòa thuận rồi?
Lão đạo đứng dậy, đi tới bên cạnh Châu Trạch:
- Ông chủ, sao tôi lại có chút mơ hồ vậy chứ.
- Tôi cũng có chút.
Lúc này.
Hai chiếc xe con từ đường nhỏ lén lút lái tới.
Hơn nửa đêm.
Dừng ở phía bên vườn rau, liền ngừng ở sau xe của Châu Trạch.
Sau đó xuống mười mấy nam nữ, đều mặc thường phục.
- Mẹ ơi, đây không phải là đến chia buồn đi, có ai nửa đêm canh ba đến chia buồn chứ!
Đêm hôm khuya khoắt.
Kéo một đám người lén lút tới.
Thật đúng là giống trả thù nha.
Kết quả.
Đám người thế mà cũng trực tiếp chạy tới, đứng thành hai hàng ở trước linh đường trong phòng khách.
Lúc đứng lại.
Cách đứng đó, tư thế chỉnh chỉnh tề tề đó.
Chuyện này khiến cho Châu Trạch khẽ cau mày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận