Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1656: Hải thần (1)

Ở trước mặt thiên nhiên, dường như sức mạnh của con người luôn nhỏ bé như vậy.
Tình cảnh lúc này, giống như việc bạn đang ngồi ở trong bồn tắm, sau khi tắm ngâm xong.
“Bẹp”
Rút nắp đậy của bồn tắm.
Nhưng bạn lại chợt phát hiện ra bản thân cũng không còn là bản thân bản thân ban đầu nữa, mà đã trực tiếp biến thành con vịt tắm ở trong bồn tắm rồi.
Vòng xoáy nước khủng bố kia còn đang mở rộng, ông chủ Châu không có chút do dự nào, trực tiếp duỗi tay bắt lấy tay của bé con An, thuận tay nhấc lên, sau đó lại bắt được bé con Trương.
Sau khi bắt được, Châu Trạch liền thuận thế mà thả tay ra.
Bé con An và bé con Trương phân chia ra bắt lấy mỗi chân của Châu Trạch.
Hai người nhìn thoáng qua trong làn nước đang cuộn xoáy lên.
Lần này thật sự đã thành chân chó hàng thật giá thật rồi.
Nhưng vào lúc này, là ai cũng sẽ không ngu ngốc ngớ ngẩn mà đi để ý đến vấn đề hình tượng gì đó nữa, còn sống ngon lành là được rồi.
Đôi tay trống không của Châu Trạch đâm vào trong mặt nước ở trước mặt.
- Cà phê!
Sát khí hào hùng trực tiếp đâm ra ngoài.
Khiến cho phần nước biển ở dưới chân Châu Trạch nhanh chóng đóng băng, phần băng đang không ngừng nâng cao lên, tạo thành một cái bệ cao.
Luật sư An cúi đầu, nhìn hai chân của mình đang cách mặt nước biển càng ngày càng xa.
Lúc này.
Anh ta bỗng nhiên có một loại cảm giác không chân thực.
Từng có một đoạn thời gian.
Anh ta còn từng dùng loại giọng điệu ý tứ mà khuyên nhủ ông chủ nhà mình đừng nên Cá mặn như vậy.
Phải có cảm giác nguy cơ.
Phải học tập.
Phải tiến lên.
Phải bla bla a phi.
Nhưng ông chủ vẫn luôn thể hiện ra một loại thái độ rất không quan trọng, rất nương theo hoàn cảnh, rất ăn no chờ chết, rất Cá mặn.
Nhưng mà, thời gian mới mấy năm, ông chủ, đã có thể làm được tới mức này rồi.
Tuy nói không thể so sánh với mấy vị đại năng dời non lấp biển trong thần thoại cổ tích.
Nhưng mà.
Chỉ riêng một chiêu hiện tại này.
Đã đủ đáng kinh ngạc rồi!
Bệ bang rất cao.
Cao đến mức bất luận vòng nước xoáy ở bên dưới có tàn phá như thế nào, cũng vẫn sẽ không gây ra được ảnh hưởng gì với nơi này.
Luật sư An cùng Trương lão đầu từ từ leo lên.
Trong Disneyland có một hạng mục trò chơi rất nổi tiếng, tên là “Flying Over the Horizon”*.
(*du hành lên bầu trời)
Luật sư An cảm thấy hiện tại coi như mình đã được trải nghiệm một lần rồi.
Gió biển mãnh liệt, thổi tung mái tóc của ba người, Châu Trạch vẫn vững vàng đứng đó, ánh mắt nhìn xuống phía dưới, ở trong vòng xoáy nước, chân thân vốn có của bóng đen bắt đầu dần hiện ra.
Là một con…
Cự mãng.
Chẳng qua là con cự mãng này có chút thê thảm, giống như bộ dạng một con cá hố sau khi đã bị xử lý vậy.
Mà ở trên đầu, đôi mắt của con cự mãng, lại tản ra ánh sáng đỏ tươi yếu ớt, là nó, đã gây ra trận xoáy nước này.
Chẳng qua là, dường như nó cũng chỉ còn lại chút sức lực giãy dụa cuối cùng này.
Gió bắt đầu từ từ thổi bình thường trở lại, ngay cả vòng xoáy nước ở bên dưới cũng đang từ từ thu nhỏ lại, đến cuối cùng, dần dần khôi phục lại sự bình tĩnh.
Mặt băng ở dưới chân cũng bắt đầu nhanh chóng hòa tan.
Cuối cùng.
Châu Trạch vẫn đứng ở trên mặt biển như trước.
Mà bé con An cùng với bé con Trương thì lại bị ngâm ở trong nước biển.
Chiếc thuyền máy kia, sớm đã không thấy tăm hơi nữa rồi, đoán chừng là đã bị cuốn vào đáy biển rồi đi.
- Hô...
Bên cạnh mặt biển, khuôn mặt của người phụ nữ mặc Hán phục nổi lên, cánh tay trái của cô ta, vẫn còn kẹp một tên thủ hạ của mình.
Cũng không tệ lắm, thời khắc mấu chốt, còn có thể nghĩ tới chuyện cứu thủ hạ mình.
Nhưng rất đáng tiếc, cô ta chỉ cứu được một người.
Nói chung, quỷ sai cũng không thể nào chết chìm hay chất cháy, bởi vì bất luận là nước hay là lửa, cũng đều không cách nào tạo thành thương tổn thực sự đối với loại dạng tồn tại như linh hồn.
Dù là nhục thân bị hủy diệt, linh hồn của bọn họ vẫn có thể vẫn có thể tự do thoát ra ngoài.
Nhưng mà.
Vòng xoáy nước do con rắn biển kia mới vừa gây ra kia, trong xoáy nước, rõ ràng là có mang theo yêu khí, chuyện này đã khiến cho sau khi quỷ sai bị cuốn vào, không chỉ nhục thân, mà ngay cả linh hồn của bọn họ, cũng sẽ bởi vì dính tới yêu khí mà bị xé rách.
Cho nên, những thủ hạ còn lại của cô ta, hẳn là đã bỏ mạng ở trong trận xoáy nước lúc nãy rồi.
Cái đầu to lớn của con rắn biển – phần còn sót lại của nó – vẫn trôi nổi ở trên mặt nước, thân thể đã bị chia năm xẻ bảy của nó, đang như ẩn như hiện ở bên dưới.
Châu Trạch chậm rãi, đi tới trước mặt của con rắn biển.
- Ùng ục ùng ục… Ùng ục ùng ục…
Bên cạnh cái đầu của con rắn biển, xuất hiện một chuỗi bong bóng khí, ngay sau đó, một người đàn ông từ từ xuất hiện.
- Tôn Định!
Nữ bộ đầu ở phía sau hô lên, hiển nhiên, đây là một thủ hạ của cô ta.
- Gọi cái búa, người đã sớm chết rồi, đây là thân thể bị mượn dùng. - Luật sư An tức giận ói ra cho nữ bộ đầu này được một câu.
Người đàn ông xoay người lại, mặt hướng lên trên, khẽ nhếch miệng, đôi mắt chậm rãi mở ra, trong tròng mắt, tất cả đều là hào quang màu xanh lục.
- Mau cứu tôi... Mau cứu ta... Mau cứu ta...
Châu Trạch ngồi xổm xuống ở bên cạnh người đàn ông, nghiêng tai lắng nghe.
Nói:
- Hải thần đại nhân?
Tính tới tính lui, nhưng đại yêu là rắn biển mà ông chủ Châu biết, cũng chỉ có một con này.
Lúc trước còn từng giao thủ, chẳng qua khi đó ông chủ Châu vẫn còn rất yếu, thậm chí còn chưa thể thực hiện trao đổi sức mạnh thân thể với Doanh câu một cách ăn ý, nhưng lúc đó, Hải thân đại nhân cũng chỉ lợi dụng phân thân cùng với hình chiếu của nó lên làm việc, khi đó mọi người vừa đúng là kẻ tám lạng người nửa cân đi.
Lại liên tưởng một chút tới việc lão Hứa đột nhiên xuất hiện tình trạng cắn trả sáng hôm nay.
Thân phận của đối phương.
Cơ bản đã được xác định.
- Là tôi… là tôi… là tôi…
Châu Trạch gật đầu một cái, cho dù là lúc lão Hứa xảy ra chuyện, đại khái đã đoán được khả năng cao là Hải thần đại nhân đã xảy ra chuyện gì đó rồi, nhưng Châu Trạch vẫn không nghĩ tới, Hải thần đại nhân lại rơi vào kết cục thê thảm như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận