Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 931: Khai đao! (2)

Sách âm dương phối hợp với sát bút mà nói, Châu Trạch miễn cưỡng cũng có thể thao túng một chút, trước kia cũng như vậy mà thả mấy đại tiên ra.
Thân ảnh của Hắc Miêu xuất hiện ở trước mặt mọi người, di chuyển chẫm rãi.
- Vào trong trận pháp đi, hỗ trợ tiếp tục vận chuyển.
Châu Trạch nói.
Hắc Miêu do dự một chút, giống như là đang suy tư cùng cân nhắc, nhưng cuối cùng vẫn nhảy vào mắt trận bên trong trận pháp, thân hình từ từ hóa thành hư vô, giống như toàn bộ thân thể đều đã sáp nhập vào trận pháp.
- A...
Hứa Thanh Lãng ở bên cạnh cười.
- Lại có thể tìm được vị trí mệnh môn của trận pháp này của tôi trong nháy mắt, hơn nữa cũng không cần tôi mở ra và dẫn dắt, chính nó đã có thể tìm được vị trí rồi tiến vào.
- Cho nên lời này của cậu có ý là?
- Con Hắc Miêu này, có khả năng còn hiểu biết trận pháp hơn so với tôi.
Lúc Hứa Thanh Lãng nói ra những lời này, không có chút tức giận nào, cầm khăn lông ướt ở nơi đó lau mặt, biểu hiện rất bình tĩnh, hoàn toàn không có việc không cam lòng khi bị một con mèo vượt qua.
- Lời này tôi thích nghe, cảm giác lại nhặt được một bảo bối.
- Ừ, là một bảo bối, trận pháp này để cho nó vận hành, tôi cũng không cần xuất thủ, ngược lại là đang thêm phiền.
Châu Trạch nhớ lại.
Quyển sách âm dương này lại là người phụ nữ đến từ cầu Nại Hà kia đưa cho mình.
Ở trong trung học Bình Triều.
Lúc trước ở địa ngục, Châu Trạch còn nhìn thấy cô ta, khi đó Thiết hàm hàm ngồi ở đỉnh núi, đối mặt với đại quân của m Ti, người phụ nữ kia đi tới.
Chẳng qua là bị giọng điệu ung thư thẳng nam của Thiết hàm hàm làm cho trực tiếp nghẹn trở về.
Bây giờ nhìn lại.
Lúc trước người ta, một là không mật báo, hai là người bị hại, ba lại đưa quyển sách âm dương này, hơn nữa Châu Trạch phỏng đoán, có khả năng quyển sách âm dương này của mình còn thần kì hơn so với những quyển sách trong tay những phán quan đó.
Chỉ từ trên người Hắc Miêu này, là có thể nhìn ra được một chút đầu mối.
- Trận pháp đang trong giai đoạn làm nóng rồi, có thể chuẩn bị. - Hứa Thanh Lãng nhắc nhở.
Châu Trạch gật đầu một cái.
Đứng lên.
Đi tới phạm vi bên ngoài của trận pháp.
- Mở ra đi.
Châu Trạch mở miệng nói.
- Meow!
Một vệt ánh sáng màu đỏ, từ dưới đất bắt đầu bốc lên, dường như còn mang theo có chút sóng khí, chẳng qua cũng không có cái loại hiệu quả đặc kỹ của truyện tranh, chỉ là hơi sáng lên, không phải là quá cường điệu.
- Meow!
- Ừm.
Châu Trạch khẽ vuốt cằm.
-Meow! Meow!
- Được rồi.
Châu Trạch tiếp tục gật đầu.
- Meow meow meow!
Châu Trạch hít sâu một hơi.
Nghiêng đầu nhìn về phía Hứa Thanh Lãng.
Anh.
Nghe không hiểu.
Hứa Thanh Lãng đi tới, làm người phiên dịch.
- Ý của nó là, hỏi anh có muốn đi vào bên trong trận pháp hay không, lúc trước lúc tôi bố trí trận pháp, bởi vì biết rõ trận pháp này của tôi còn chưa đủ tư cách đối phó với phân thân của Giải Trãi, cho nên cố ý mở thêm một Sinh Môn ở bên trong, chính là để cho ngoại lực có cơ hội tiến vào.
- Được rồi, cậu đứng bên cạnh luôn đi, phiên dịch giúp tôi đi.
Hứa Thanh Lãng gật đầu một cái.
Châu Trạch xoay người, nhìn về phía lão Trương đang “ngồi ngôi vương” ở chỗ này.
Phía trước.
Khe hở màu đỏ xuất hiện một cái lỗ, Châu Trạch đi vào.
- Meow! Meow! Meow...
- Bước đầu tiên, dẫn hồn xuất hiện trước, tự mình lão Trương rất khó khống chế được, anh giúp anh ấy phân biệt là được. - Hứa Thanh Lãng phiên dịch nói.
Ngược lại không phải là cậu ta nghe hiểu được ngôn ngữ của mèo, mà cái này trận pháp là do cậu ta bố trí, cậu ta đã từng sử dụng cái trận pháp này để bắt Hải Thần, cho nên từng bước từng bước, cậu ta đều hiểu tường tận.
Châu Trạch gật đầu một cái.
Trận pháp bắt đầu biến hóa.
Trước người lão Trương xuất hiện một cái bóng màu đỏ, cái bóng bắt đầu mở rộng, từ từ tạo thành hình dáng của một tấm gương màu đỏ cao bằng một người, chẳng qua trên mặt gương, màu đỏ mênh mông.
Trong khoảnh khắc.
Màu đỏ bắt đầu từ từ nhạt đi.
Trong gương, mơ hồ có thể thấy một bóng người.
Mà ở sau bóng người đó, chính là một vòng xoáy màu đen, giống như là có vật gì đang hút lấy anh ấy.
- Lão Châu, cái trận pháp này, vào giai đoạn đầu có thể làm tê liệt ý thức của linh hồn thứ hai trong cơ thể, để cho chúng ta có thể tiến hành bước đầu tiên trước, bây giờ trước tiên tách ý thức của lão Trương ra, không thể dùng tay của anh, phải để cho ý thức của anh dung nhập vào.
Lão Trương không giống với lão Hứa, Giải Trãi cũng không giống với Hải Thần, cho nên khi sử dụng trận pháp này, lúc trước lão Hứa có thể tự cung tự cấp, nhiều nhất là để Châu Trạch ở bên ngoài hộ pháp một chút, ngăn cản bước chân của Hải Thần.
Nhưng mà, một mình lão Trương sẽ không hoàn thành được công việc này, phải có người giúp đỡ.
Nhưng ý thức của con người lại rất yếu đuối, hơi xảy ra ngoài ý muốn một chút thì chính là mắc bệnh si ngốc của người già trước thời hạn.
Toàn bộ người trong tiệm sách.
Có tư cách có năng lực đứng ở nơi đó, dùng ý thức đi giúp lão Trương.
Chỉ có một mình ông chủ Châu!
Bởi vì là tất cả mọi người biết rõ.
Sâu trong linh hồn của Châu Trạch.
Có một tòa Thái Sơn!
Huống chi.
Lúc trước ý thức linh hồn của Châu Trạch vẫn còn ở Dã Nhân Sơn, bị mấy chục ngàn Quân Hồn rèn luyện, đã sớm bị đập đến mức không thể nát hơn được nữa.
Không chỉ vậy.
Còn nữa chưa tính đến chuyện doanh câu đã thức tỉnh.
Doanh câu có mệt mỏi như thế nào đi nữa.
Cũng không khả năng nhìn chó giữ cửa nhà mình từ một con chó nghịch ngợm biến thành một con chó si ngốc chỉ có thể chảy nước miếng.
Doanh câu anh ấy thế nhưng không quăng được người này!
Cho nên nói, coi như là, ở bên ngoài ông chủ Châu được khoác một món Thần Trang rồi lại một món Thần Trang, sau lại tăng thêm chừng mấy tầng BUFF.
Bạn đấu với anh.
Anh không chỉ không hết máu.
Hơn nữa thương tổn dội ngược lại còn có thể làm cho bạn giây (giây sát – giết trong một giây) đến mức làm cho người ta tuyệt vọng.
Châu Trạch chậm rãi nhắm mắt.
- Meow!
Trận pháp bắt đầu chủ động tới tiếp dẫn ý thức của Châu Trạch.
Từ từ.
Châu Trạch cảm giác bản thân đi ra khỏi thân thể của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận