Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 973: Một hơi thở (2)

- Người nào có thể dám vỗ ngực bảo đảm được, lúc còn trẻ bản thân anh minh thần vũ thì đã nói sau này chính mình già rồi vẫn mắt sáng như đuốc?
- Lúc trước, thời điểm Tân Cương, Thiểm Tây, Cam Túc, Ninh Hạ loạn lạc, trên triều đình rất nhiều người đều nói, nên vứt cục mụn nhọt đó đi, cũng vô dụng phải không?
- Vẫn là lão phật gia dốc chống đỡ đến cùng, kiên trì đến cùng để cho tả tướng đi bình định khu phía tây.
- Thật ra thì, lão phật gia, cũng không tệ giống lời người hiện tại lưu truyền, ít nhất, cũng coi là một kiểu lấy công bù tội, đầu năm nay không phải đều chú trọng cách nói này sao?
- Con sư tử này, là Từ Hi vẽ?
- Phi phi phi!
Lão già mũi đỏ tức giận đưa tay phủi phủi bụi đến trên mặt.
Nói:
- Năm Canh Tý, hồi đó, liên quân tám nước đánh tới, một đường đánh tới Thiên Tân, qua Thiên Tân chính là thành Bắc Kinh.
- Quân Nhiếp gia lúc ấy, bởi vì giết mấy tên lường gạt của Nghĩa Hòa Đoàn, bị triều đình cách chức bãi nhiệm rồi.
- Nhưng lúc người phương Tây đánh tới, họ vẫn mang theo chúng tôi cùng tiến lên đánh nhau với người phương Tây.
- Con sư tử này.
- Thật ra thì không phải là người sống.
- Là một khí.
- Khí này đến từ đâu.
- Chính là tới từ lúc đó.
- Lúc đánh giặc, vũ khí của người phương Tây rất lợi hại đó, nói thật, chính xác là không đánh lại.
- Nhưng lúc đó trăm họ Tân Môn đều đang ủng hộ chúng tôi đánh giặc, Tân Môn có một Vũ Sư Đường Khẩu, trên dưới mấy chục người, nam nữ già trẻ, cùng ra trận, liền đặt ở trận tuyến phía sau chúng tôi, biểu diễn múa sư trợ uy cho chúng tôi!
- Sau đó khai chiến.
- Bọn họ cũng không lui xuống.
- Đạn pháo không có mắt, các huynh đệ thương vong thảm trọng, đám người múa sư kia, cũng tử thương rất nhiều, nhưng ngạc nhiên là họ không lui về sau dù chỉ một bước.
- Gõ chiêng thì gõ chiêng, đánh trống vẫn đánh trống, vẫn luôn ở phía sau cắc cắc tùng cheng cỗ vũ.
- Dù là mắt đã trúng đạn, cũng vẫn múa như trước.
- Tuy nói, cuối cùng chúng tôi vẫn chiến bại, quân Nhiếp gia diệt cùng tổ quốc, lão tử tôi ở đâu, không làm đào binh, nhưng bị thương, được nâng đi.
- Sau đó.
- Thế đạo thay đổi, tôi cứ mơ mơ hồ hồ mà lăn lộn, vẫn còn làm tuần cảnh ở Tân Môn được một thời gian, chỉ tiếc sau đó xui xẻo nha...
- Sư tử, sư tử.
Lão già mũi đỏ có chút bất mãn liếc mắt nhìn lão Trương một cái.
Sao anh lại không có chút sức quan sát vậy chứ?
- Sư tử nha, tôi nghe người sau này nói, Đường Khẩu kia, từ lúc bắt đầu đánh đến lúc kết thúc, vẫn luôn ở tiền tuyến múa sư tử khích lệ tinh thần, đến cuối trận chiến, đám người này cũng bỏ lại đầu sư xuống, cầm vũ khí xông lên chiến đấu với người phương Tây.
Toàn bộ Đường Khẩu.
Từ trên xuống dưới.
Cả nhà tuyệt hậu.
Không còn một ai!
Lão Trương im lặng.
- Trong mười năm sau đó, vào buổi tối có người đi ngang qua căn nhà bỏ hoang đó, dường như còn có thể nghe được tiếng cắc cắc tùng cheng từ bên trong, trèo lên tường còn có thể nhìn thấy ở bên trong giống như là có người đang múa sư.
Đều nói đã là anh hồn*, hồn sư sử vẫn bất diệt.
(*anh hồn: linh hồn anh hùng, hồn thiêng của người quá cố, dùng với nghĩa tôn kính)
Sau đó, có một đạo sĩ tha phương, giải quyết, để cho bọn họ yên nghỉ.
- Vậy làm sao lại…
- Công ty chó tha, trước khi khởi công không mời một người có tài nghệ xem phong thủy, trực tiếp đào mộ của các bậc tiền bối ra, phóng thích con sư tử này ra rồi.
- Lão tử đến Tân Môn bắt nó, để giữ nó lại.
- Tìm một vòng lớn.
- Lại chạy tới Thông Thành rồi.
- Làm sao có thể khiến cho nó nhụt chí đây? - Lão Trương hỏi.
- Ha, vấn đề này hỏi rất hay, chẳng qua là độ khó của chuyện này có chút lớn, bố trí trận pháp xong, chỉnh đốn cẩn thận, mới có thể sắp xếp cho nó.
- Hơn nữa, vật này vốn rất thuần túy, nhưng cho dù có tốt đẹp đến mức nào, lăn lộn một vòng ở nhân gian, cũng đều có thể dính một lớp bùn đen.
- Phải mau chóng thu thập hết.
- Nếu không thật sự sẽ xảy ra chuyện.

Nhà sập.
Nhưng lại không đè chết người.
Ngay thời điểm Châu Trạch nghĩ là mình sẽ máu thịt be bét.
Lại phát hiện ở khoảng không trước mặt mình, có bảy tám người nằm ở đó, giống như là đang ngủ say.
Trong đó, có mấy đệ tử, cũng có Lữ Văn Thành cùng mẹ của anh ta.
Châu Trạch liếm liếm đầu lưỡi.
Nhìn khắp bốn phía.
Mới vừa rồi bụi đất quá lớn.
Chính anh cũng rơi xuống.
Để cho thứ kia chạy thoát được.
Nhưng thứ đó cũng rất thú vị.
Lại còn đưa hết người ra bên ngoài, chưa cho làm cho một ai thành nhân bánh.
Nhưng Lữ Diệu Tổ nói, Sư Vương nổi giận, sắp giết người rồi, đến cùng là có chuyện gì xảy ra mà?
- Chạy đi đâu!
Một tiếng quát già nua, từ bên ngoài truyền tới.
Châu Trạch đi ra từ bên trong vụn ngói, điều đầu tiên nhìn thấy chính là ông lão mũi đỏ và con sư màu đen kia đang đánh nhau đến cực kỳ kịch tính ở trước cửa.
Lão Trương đứng ở bên cạnh, nhìn có vẻ như muốn đi lên trợ giúp nhưng không biết rốt cuộc phải giúp đỡ như thế nào.
Châu Trạch cũng không vội vã đi lên, bởi vì dù sao anh cũng không phải loại nghiệp dư giống như lão Trương, pháp thuật cùng chiêu thức mà ông lão mũi đỏ kia sử dụng, nhìn qua liền thấy quen thuộc.
Anh đã từng trông thấy trên người Phùng Tứ và luật sư An.
Ồ.
Được đó.
Người của Âm Ti đến.
Anh cũng có thể nghỉ ngơi một chút.
Ông chủ Châu vốn đã không phải một người quá chăm chỉ, chỉ mong không có chút rắc rối nào.
Ngồi chồm hổm xuống.
Sờ sờ túi.
Lấy thuốc ra.
Ngậm trong miệng.
Lúc tìm bật lửa.
Lài tìm không thấy.
Chậc…
Lão Trương đang nhìn ông lão mũi đỏ nhảy lên nhảy xuống một hồi lâu, anh ấy chỉ có thể ở cạnh quan sát, bởi vì anh ấy có thể cảm giác được, ông lão mũi đỏ mà nhìn như là đang đánh với con sư tử kia, trên thực tế là đang bố trí, chuẩn bị vây khốn nó.
Sự sắp xếp này, anh ấy có thể nhìn ra, nhưng không biết phải phối hợp như thế nào, chẳng lẽ siết nắm đấm xông lên đánh một trận?
Vạn nhất làm loạn thêm thì sao?
Lúc này.
Lão Trương phát hiện có người chọc mình, quay đầu lại, phát hiện ông chủ lại đang đứng ở sau lưng tự mình.
- Bật lửa, cho tôi mượn.
- À, được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận