Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1556: Giữ sân trông nhà (2)

Lão Trương trực tiếp phá vỡ lớp cửa sổ thủy tinh của tiệm sách mà bay ra ngoài, ngã ở trên con đường bên ngoài.
Có lẽ bởi vì sát khí trên người Hạn Bạt quá mức nồng đậm, tuy nói là đã bị thương nghiêm trọng, nhưng việc che chắn cảm ứng của những người bình thường ở chung quanh vẫn là chuyện nhỏ.
- Khục khục... khục khục...
Lão Trương ôm lồng ngực của mình mà ho khan kịch liệt, nhưng vẫn lập tức nghiêng người sang một bên, chắn ở trước mặt của Hạn Bạt.
Ngay sau đó.
Lão Trương bắt đầu cực kỳ vụng về mà kết ấn:
- m Ti có thứ tự, Hoàng Tuyền...
- Cút!
- Ầm!
Lão Trương lại bay ra ngoài một lần nữa.
Nếu không phải là vì Hạn Bạt muốn giữ cho một luồng khí này không đến mức hoàn toàn tan đi hết, có lẽ đã sớm động sát chiêu với lão Trương rồi đi.
Lão Trương – sau khi lại đáp xuống một lần nữa – chỉ cảm thấy đau nhức toàn thân, trời mới biết được rốt cuộc là hai lần trúng đòn này đã làm gãy bao nhiêu cái xương sườn, nhưng lão Trương vẫn gắng gượng chống đỡ thân thể không ngã gục xuống, mu bàn tay phải lau đi một tia máu tươi tràn ra bên khóe miệng, lộ ra một tia cương quyết.
Anh ấy ban đầu, khi ở hiện trường bắt cóc có thể không chút do dự mà cùng nhau thiêu chết với đám bắt cóc, chuyện đó đã đủ chứng minh tính cách của anh ấy.
Tuy nói anh ấy thường xuyên bị mấy người ông chủ cùng luật sư An trêu chọc thành chính trị tuyệt đối, nhưng bạn không thể không nói, thật ra thì chính trị tuyệt đối cùng là một loại ổn định và đáng tin cậy nhất, ít nhất, bất luận là ông chủ hay là luật sư An, cũng sẽ không lo lắng nếu giao sau lưng lại cho lão Trương thì sẽ xảy ra tình huống ngoài ý muốn gì đó, nếu như thật sự xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, thì chỉ có thể là khi lão Trương – người đứng ở sau lưng – đã chết mà thôi.
Nếu như không có sự kiên quyết này, ban đầu Giải Trãi cũng không thể nào lựa chọn anh ấy mà chủ động ám lên người anh ấy, về phần sau đó, phân thân của Giải Trãi bị ông chủ Châu thuận lợi cắt đứt liên lạc sau đó phong ấn vào bên trong cơ thể của lão Trương, chuyện này chỉ có thể nói là sự phát triển sẽ đến mà thôi.
Từng luồng sương mù đen bắt đầu vờn quanh Hạn Bạt, cô ta phải rời khỏi nơi này, cô ta biết rõ, vài lúc này, hẳn là ông chủ của tiệm sách này đang nhanh chóng quay trở về đây.
Nhưng mà.
Cơ thể của cô ta vẫn chưa thể hoàn toàn biến mất bên trong làn sương mù đen này.
Một cái tay.
Từ phía dưới bắt được mắt cá chân của cô ta.
Trong một khoảnh khắc.
Làn sương mù màu đen mà cô ta vừa mới ngưng tụ được lại run lên, tiêu tán đi một nửa.
Làm sao có thể?
Hạn Bạt cúi đầu xuống.
Nhìn thấy lão Trương đang nằm trên đất nhưng vẫn gắt gao nắm chặt lấy mắt cá chân của cô ta.
Cô ta quả quyết nâng cái chân còn lại lên, đạp thẳng xuống vị trí sau lưng của lão Trương!
Không đạp chết anh được, nhưng ít ra thì tôi có thể đạp anh tới tê liệt!
Nhưng mà.
Đúng lúc này.
Một luồng ánh sáng trắng bay ra từ trên người lão Trương.
Sau đó, thứ xuất hiện.
Còn có hư ảnh của một vị Độc giác thú.
- Grào!
Lão Trương phát ra một tiếng gào thét đầy giận dữ.
Hạn Bạt, dưới sự bất ngờ nên không kịp đề phòng.
Lại bị lão Trương hất văng ở trên mặt đất.
Bóng dáng pháp thú hiện ra.
Giống như là bị khí tức của Hạn Bạt kích thích.
Dẫn đến lần này, từ nơi xa thẳm, phân thân pháp thú được phong ấn bên trong cơ thể của lão Trương đã được tăng cường sức mạnh.
Khí thế hùng hồn này.
Uy nghiêm kinh khủng này.
Thật sự là có một loại mạnh mẽ nuốt chửng hồng hoang, ngang bằng với thiên hạ.
Trên người Hạn Bạt đang không ngừng thả ra sát khí mạnh mẽ, không ngừng ăn mòn vị hư ảnh pháp thú này đến mức không ngừng phát ra tiếng nổ vang như nước bắn vào dầu sôi, nhưng có vẻ như hư ảnh pháp thú này lại cực kì ương ngạnh, vẫn luôn sống chết mà áp chế lấy Hạn Bạt không buông.
Bốn phía, không ngừng có luồng khí màu trắng tập trung về nơi này, bên trên mỗi một tòa án, mỗi một cục cảnh sát, mỗi một cơ quan tư pháp ở Thông Thành, đều xuất hiện một luồng khí màu trắng, chủ động đổ về nơi này để tiếp viện.
Nếu như đổi thành lúc trước, nhất định là lão Trương không làm được loại trình độ này, dù sao thì quan hệ của anh ấy cùng với pháp thú cũng không thể so sánh được với quan hệ giữa ông chủ nhà mình với Doanh câu.
Nhưng giống như việc Sát bút của ông chủ Châu lại có thể lộ ra vẻ cực kỳ cuồng nhiệt hưng phấn đối việc được phong ấn đại lão giống như Doanh câu vậy.
Pháp thú, đối với việc phong ấn trấn áp các loại tà ác này, cũng có một loại xung động theo bản năng, lúc này là tự bản thân sôi sục và dâng trào mà xông lên.
Hạn Bạt chỉ cảm thấy sức mạnh trấn áp ở trên người mình bắt đầu càng lúc càng lớn.
Đồng thời.
Cô ta đã nhận ra được rốt cuộc chủ nhân của khí tức này là người nào.
Ngay sau đó phát ra một tiếng mắng chửi đầy phẫn nộ không thể tin được:
- Giải Trãi, làm sao có thể!
- Tại sao anh có thể trông nhà giữ cửa cho anh ta được!

Màu trắng, tượng trưng cho sự tinh khiết, tượng trưng cho sự không khoan nhượng.
Giờ khắc này.
Ánh sáng trắng từ bốn phương tám hướng đều tụ tập về nơi này.
Điều này cũng có nghĩa là đang khiến cho thời gian giằng co càng lâu hơn, xác suất Hạn Bạt chạy thoát được khỏi nơi này cũng ngày càng nhỏ đi.
Vào lúc này, lão Trương đã hoàn toàn mất đi ý thức của bản thân rồi, chẳng qua chỉ là dựa vào một loại bản năng mà hành động thôi, thậm chí bạn còn có thể nói là hiện tại anh ấy đã “không có não”, bởi vì, sự thật, cũng chính xác là như vậy.
Vương tử phạm pháp cùng tội với thứ dân, từ xưa tới nay, pháp luật, thường được người thống trị dùng để thống trị những đại chúng ở tầng dưới chót, nhưng trên thực tế, thứ mà pháp luật thực sự theo đuổi, là một loại tuần hoàn từ dưới lên trên.
Đây là sự thăng hoa của nó, đây cũng là điểm cuối cùng của nó.
Cũng vì vậy, Giải Trãi năm đó mới có thể cố tình chạy tới địa ngục để tìm Doanh câu, dù sao thì tìm trái hồng mềm để bóp cũng không có ý nghĩa gì, muốn chơi thì cũng phải làm một trận lớn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận